Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 615:

.



Chương 615:
Hạ Phác Húc lại sắp đến Đại Lục tranh giải nam diễn viên xuất sắc nhất.
Hơn nữa bộ phim mới của anh ta có chủ đề thanh niên tri thức, kịch bản cực kỳ hay. Đây là thể loại phim thực sự có thể tranh được giải nam diễn viên xuất sắc nhất.
Vì anh ta vừa ngốc vừa ngây thơ, còn thích lén lút giở trò xảo trá nên trước khi xuất phát, đương nhiên Tô Lâm Lang phải uốn nắn anh ta.
Hơn nữa lý do khiến cô luôn giữ kín chuyện gian lận này chính là vì cô đã chuẩn bị sẵn sàng để giải đáp những thắc mắc vào ngày hôm nay.
Cô xoa tay, nhìn Hạ Phác Chú: "Muốn biết chị gian lận khi chơi xúc xắc xương như thế nào không?"
Hai tay Hạ Phác Chú cầm ống xúc xắc đi tới, nói: "Em biết ngay cầu trời không bằng bế Băng Nhạn, chị dâu, chị cũng thật bất công!"
Cậu ta nói tiếp: "Viên xúc xắc này là anh Phác Húc làm, là xúc xắc bằng xương."
Xúc xắc được làm từ rất nhiều loại vật liệu khác nhau, có xúc xắc xương, xúc xắc đồng, còn có sơn hoặc nhựa.
Đối với mỗi loại xúc xắc, sẽ có những cách gian lận khác nhau.
Tô Lâm Lang nhận lấy xúc xắc, nó cực kỳ giống với bộ xúc xắc của Đại Phú Hào.
Cô ngẫm nghĩ một chút liền biết viên xúc xắc này đến từ đâu.
Cô nhận lấy ống xúc xắc, lắc nhẹ vài lần thế nhưng ngay khi anh em nhà họ Hạ vểnh tai như thỏ muốn nghe cô giải đáp thắc mắc thì tay Tô Lâm Lang dừng lại, cô nhìn Hạ Phác Húc: "Mở một sòng bạc ở tỉnh Quảng hẳn là tốn không ít tiền nhỉ?"
Hạ Phác Húc duỗi hai ngón tay ra, đáp: "Ở trung tâm Thâm Quyến, một sòng bạc ba ngàn mét vuông nhiều lắm cũng chỉ tốn năm mươi vạn, rất hời."
Tô Lâm Lang lại cố ý nói: "Đại Lục cấm đánh bạc, một khi bị bắt hành nghề đánh bạc, hình phạt cũng là mười năm tù trở lên nhưng đừng sợ, chúng ta chỉ cần thuê một người Đại Lục ra làm quản lý, bản thân thì đứng sau ném tiền vào thu lãi sau đó đăng ký một công ty đầu tư để sang Cảng Thành rửa tiền là được."
Tính tình Hạ Phác Chú thẳng thắn, cậu ta lập tức nói: "Chị dâu, chỉ có người của băng đảng mới làm loại chuyện thuê người mở sòng bạc với rửa tiền, là phạm pháp!"
Tô Lâm Lang cầm xúc xắc lau lên quần áo, cô cười nói: "Không phải sợ. Công an Đại Lục ngốc lắm, bọn họ không tra ra đâu. Tuy nhiên chúng ta mở sòng bạc một năm cũng chỉ kiếm được mấy trăm vạn, vừa mệt vừa không đủ thú vị, đến lúc đó chúng ta lại có thể mời gọi thêm vài tên buôn thuốc phiện vào sòng bạc bán thuốc, mỗi tên thu hai trăm vạn phí lưu trú, một năm có thể nhẹ nhàng kiếm được hơn nghìn vạn rồi."
Thuốc phiện và cờ bạc không thể tách rời nhau.
Sòng bạc Đông Nam Á sẽ mời gọi bọn buôn thuốc phiện ở lại bán thuốc, một năm thu được mấy trăm vạn phí lưu trú của mỗi người.
Để làm được chuyện đó, chỉ cần có khách bước vào thì phải tranh thủ bẻ xương hút tủy hắn, vơ vét một cách sạch sẽ.
Hạ Phác Chú còn nói: "Chị dâu, ở Cảng Thành, dính đến thuốc phiện đã là án treo cổ rồi, e là ở Đại Lục sẽ bị bắn chết đó."
Tô Lâm Lang gõ ống xúc xắc bôm bốp lên bệ cửa sổ, cô lại mỉm cười, nói: "Không sao đâu, công an Đại Lục ngốc mà, chỉ cần chúng ta làm bí mật một chút, dính đến cờ bạc hay thuốc phiện thì sao chứ, bọn họ cũng không tra ra."
Hạ Phác Chú nói: "Chị dâu, chị đừng đùa nữa, giám đốc Trương của sở công an tỉnh Quảng chính là người một tay bắt giết vị kia của Trương Hoa Cường, người ta từng nếm trải mùi vị của chiến tranh, chuyên bắt thuốc phiện với cờ bạc, chị nói ông ta ngốc, em không tin."
Nghe cậu ta nói vậy, khuôn mặt khôi ngô của Hạ Phác Húc lập tức biến sắc, trở nên trắng bệch.
Tô Lâm Lang làm như không nhìn thấy, nhấc ống xúc xắc lên, năm con xúc xắc giống nhau như đúc, vừa hay là xổ bão[1].
[1]
Cô nói: "Phác Chú, em không tin không có nghĩa là người khác cũng không tin cho nên tỉnh Quảng mỗi năm đều tổ chức một đợt trấn áp mạnh mẽ và sẽ bắn chết mấy trăm người, đó đều là những người không biết sống chết dính đến thuốc phiến và cờ bạc, tham gia băng đảng."
Băng Nhạn chăm chú nhìn xúc xắc, ngạc nhiên lên tiếng: "Chị dâu lắc ra năm con một này."
Hạ Phác Chú vừa nhìn liền không quan tâm đến chuyện mở sòng bạc nữa, chỉ hỏi: "Chị dâu, rốt cuộc chị làm thế nào vậy?"
Trong nháy mắt, cô đã lắc ra xổ bão, chắc chắn có gian lận nhưng vấn đề là cô gian lận kiểu gì?
Hai anh em này gặng hỏi hơn một tháng, Tô Lâm Lang vẫn giữ kín như bưng, không chịu nói.
Nhưng hôm nay cô lại kiên nhẫn giải thích.
Trước tiên, cô nhặt hai viên xúc xắc, chà nhẹ vài cái lên quần áo của mình rồi đặt hai mặt mình vừa chà lại gần nhau, như một phép màu, hai viên xúc xắc đồng thời lật ngược lại khi tới gần, như thể có một bàn tay vô hình của Thượng Đế đã mạnh mẽ tách chúng ra.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận