Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 164:

.



Chương 164:
Bởi vì ông cụ Quý đích thân cầu tình nên Hạ Trí Hoàn đã để một phòng cho đối phương.
Ông cụ nói: "Chúng ta thắng mà, chỉ một phòng bệnh mà thôi, cho."
Mắt dõi theo ông cụ được đẩy vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, anh quay đầu lại, đuổi theo Lương Nguyệt Linh hỏi: "Em gái tôi đâu?"
"Cô ấy đang chạy bộ, sếp ngài trở về phòng, tắm rửa xong ngủ đi." Lương Nguyệt Linh nói xong thì đi sắp xếp phòng bệnh.
Cậu cả Hạ nhìn đầu gối của mình, vẻ mặt muộn phiền, anh cũng đi tắm rửa rồi ngủ.

Tô Lâm Lang xuống lầu chạy vài vòng, trở về thì nhìn thấy bác sĩ và y tá đang đẩy một bệnh nhân tới, mũi to hướng lên trời.
Hỏi ra mới biết, lời thề linh nghiệm rồi, tên mũi to bị ngã ở trong hội trường đấu giá thế mà lại bị đưa đến nơi này.
Bởi vì Hạ thị chỉ cho phòng, vì bảo đảm an ninh, không cho phép người chăm sóc của nhà họ Quý tới, vậy nên anh ta được người của nhà họ Hạ chăm sóc.
Hứa Thiên Tỉ vẫn còn ở đây, ló đầu qua: "Chị dâu, mũi to rơi vào tay chúng ta, chờ tới tối em sẽ lén rút bình dưỡng khí của hắn, đưa hắn đi gặp Thượng Đế!"
Có lẽ là do lời thề quá đáng, Thượng Đế nghe thấy cũng tức giận nên đã vứt bỏ tín đồ trung thực thực của ngài ấy, mũi to.
Dưỡng khí của mũi to rơi vào trong tay kẻ địch, muốn véo thì véo.
"Một bệnh nhân bị chấn thương não nghiêm trọng đang hôn mê, sao có thể làm ô uế tay em được."
Tô Lâm Lang nói, lại hỏi Hứa Thiên Tỉ: "Em đang giúp bà cả tìm họa sĩ đó đúng không, có tin tức gì không?"
Thật ra Hứa Uyển Tâm căn dặn là phải gạt con trai và con dâu, nhưng nếu có việc Hứa Thiên Tỉ có lẽ sẽ giấu anh họ, nhưng sẽ không giấu chị dâu. Cậu ta lắc đầu, thành thật nói: "Em đã phái người đi tìm theo tên của người đó, nhưng vẫn không nghe thấy tin tức gì."
Những loại người này đều dùng bút danh, dùng tên người để tìm đương nhiên sẽ không tìm thấy, phải lấy ảnh chụp để so.
Tô Lâm Lang biết cậu ta không tìm thấy, cô cười nói: "Em vất vả rồi, về sớm nghỉ ngơi đi."
Cô vừa định vào cửa thì nghe thấy tiếng kêu của Hạ Phác Đình: "Nhẹ một chút, đau!"
Hôm nay là do Johnny Trần chăm sóc cậu cả, xem ra anh ta đã làm cậu cả yếu ớt bị đau!
Tô Lâm Lang bước vào, Hạ Phác Đình đã lau người xong, lúc này đang nằm ở mép giường.
Một cậu cả mềm yếu như thế, nếu ở quân doanh, Tô Lâm Lang sẽ mắng chửi một phen, nhưng lúc này không phải ở quân doanh, anh rất khôn khéo và cũng rất biết cách kiếm tiền, cô nói: "Johnny, nghỉ ngơi đi, giao anh ấy cho tôi là được rồi."
Johnny Trần còn đang muốn thể hiện một chút, cánh tay cố ý muốn ôm người: "Vẫn là để tôi làm đi."
Nhưng anh ta chỉ mới duỗi tay muốn ôm, Hạ Phác Đình đã trừng mắt, quát lên: "Đi ra ngoài!"
Vừa nhìn đã biết cậu cả đã tức giận rồi, Johnny Trần cũng đành mặt mày xám xịt rời đi.
Thật ra Tô Lâm Lang còn thô lỗ hơn mấy người bảo vệ, có điều Hạ Phác Đình đã tìm được bí quyết ở chung với cô, cô đỡ, anh sẽ nghiêng người dựa vào, thở mạnh, quả nhiên, động tác của em gái lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn: "Đụng phải vết thương của anh sao?"
"Nhẹ một chút, nhẹ hơn chút." Cậu cả Hạ nói, bả vai dựa vào lòng ngực của vợ: "Như vậy thoải mái hơn nhiều."
Cô chạy bộ một vòng lớn nhưng trên người không có mồ hôi, ngược lại có một mùi hoa ngọt ngào, mặc dù động tác thô lỗ nhưng ngực cô lại mềm mại như thế, có thể phân tán lực chú ý, giảm bớt đau đớn trên đầu gối của anh.
Hạ Phác Đình có hơi hối hận, biết vậy đã không nên già mồm, mà là để vợ chăm sóc mình.
Tô Lâm Lang ôm một bệnh nhân quá mệt, chậm rãi di chuyển trên giường, ánh mắt quét qua eo anh: "Anh bị hoại tử à?"
Mỗi ngày không phải ngồi thì là nằm, đương nhiên là sẽ bị hoại tử rồi.
Hạ Phác Đình chỉ nghĩ hưởng thụ chút dịu dàng, cũng không muốn để vợ xem mông mình, nhưng cô đã lấy thau tắm rồi.
Còn không kịp ngăn cản, cô đã vén hết lên, cũng may anh đã nhảy lên giường, bằng không sẽ mất hết.
Hoại tử đầu tiên là da khắp người sẽ trở nên non mịn và có màu hồng nhạt, sau đó sẽ bắt đầu ra máu và trở nên thối rữa.
Tô Lâm Lang cũng từng bị thương và phải nằm liệt giường, cô đã từng nếm loại đau đớn này, quả thực là đau muốn chết.
Hạ Phác Đình vùi đầu, cắn răng nói: "Anh không đau, em gái mau đi nghỉ ngơi đi."
Anh muốn giả vờ để Tô Lâm Lang có thể ôm tay chê cười, xem trò vui, nhưng bệnh hoại tử không thể coi thường.
Vừa mới chạy bộ xong, cô tùy tiện tắm rửa, sau đó hỏi Lương Nguyệt Linh lấy thuốc, ngồi vào mép giường vén áo tắm dài lên.
Khung xương của người đàn ông này khá cân xứng, chân dài eo thon, hông nở rộng, có thêm chút cơ bắp sẽ hoàn mỹ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận