Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 484:

.



Chương 484:
"Chờ tôi bốn mươi phút, tôi sẽ đến." Tô Lâm Lang nói.
Mặc dù không biết tại sao cậu ta lại ngồi xe lăn, nhưng nếu cậu ta nói nhờ cô đi đón, đương nhiên cô sẽ đồng ý.
Cô đang chuẩn bị cúp điện thoại, chợt nghe Hạ Phác Hồng nói: "Chị dâu, em đi lại không tiện, hơn nữa em nghe nói chị rất lợi hại, chị giúp em ra khỏi sân bay được không?"
"Được." Tô Lâm Lang nói: "Tôi sẽ đến ngay."
Người Hạ Phác Hồng rất gầy, giọng cũng tội nghiệp, khiến tiếp viên hàng không phục vụ cậu ta rất đau lòng cho cậu ta.
Mà cậu ta, lễ phép, lịch sự, cúp điện thoại, cậu ta cười nói với tiếp viên: "Người vừa rồi là chị dâu của tôi, thế nhưng tôi còn chưa gặp chị ấy."
Tiếp viên hàng không cũng chỉ tình cờ gặp cậu ta, không biết tình huống gia đình cậu ta, chỉ có thể gật đầu lấy lệ.
Hạ Phác Hồng ôm vali nhỏ của cậu ta, ngồi trên xe lăn, khóe môi hơi nhếch lên, mang theo nụ cười nhạt.
Bởi vì cậu ta xin dịch vụ phục vụ người khuyết tật của hãng hàng không, nên tiếp viên phải chăm sóc cậu ta qua quá trình kiểm tra hải quan, rồi được người nhà đón đi.
Cậu ta ngồi trên chiếc xe lăn mới tinh, không nhìn ra nhãn hiệu, nhưng rất nặng, vừa rồi xuống máy bay, phải cần đến hai tiếp viên nam hỗ trợ đỡ xuống.
Cậu ta gầy gò, nhưng nhìn ra được vóc dáng rất cao, khuôn mặt hoàn hảo, chàng trai rất kỳ lạ!
...
Nói đến bên Tô Lâm Lang, cô cúp điện thoại, không hiểu chuyện gì.
Đã là buổi tối, đúng lúc Hạ Phác Đình đi làm về, cô hỏi anh: "Anh Phác Đình, có phải Phác Hồng từng bị thương, thành người tàn tật?"
Hạ Phác Đình nhíu mi, anh nói: "Không có khả năng, anh từng gọi cho thằng bé mấy lần, chưa từng nghe thằng bé nhắc đến."
Một người làm em trai, không có chuyện thành người tàn tật mà lại không nói với anh trai, Hạ Phác Đình cảm thấy không có khả năng.
Hạ Phác Đình thấy Tô Lâm Lang cúp điện thoại, anh hỏi: "Thằng bé gọi đến sao?"
Tô Lâm Lang suy nghĩ một lát, cô nói: "Anh Phác Đình, anh liên lạc với đài quan sát xin tuyến đường an toàn, em đi lấy đồ bay, chúng ta nhanh chóng đến sân bay quốc tế."
Cô nói tiếp: "Phác Hồng đã về rồi, chúng ta đi đón cậu ta."
Thật ra Hạ Phác Hồng cố ý lừa bịp, chuyện này khiến Tô Lâm Lang cũng mơ hồ.
Nhưng may thay, Hạ Phác Đình xem như hiểu em trai mình, anh đã sớm biết cậu ta là người lập dị, không thể đối xử như người bình thường, anh cũng không hỏi nhiều, mà lập tức gọi điện thoại cho đài quan sát.
Tô Lâm Lang lấy đồ bay ra, cô cầm lấy giấy phép bay, nhanh chóng đi ra sân bay.
Quả nhiên cậu ta là người lập dị, nhưng không phải loại điên điên khùng khùng, mà là loại người lập dị có IQ rất cao.
Đầu tiên cậu ta là một người yêu thích vũ khí nóng, sau đó rõ ràng cậu ta không phải người tàn tật, không cần ngồi xe lăn trở về, nhưng cậu ta nhất quyết phải ngồi, thì chỉ vì một nguyên nhân đó là, chắc hẳn xe lăn của cậu ta có dấu những thứ cấm vận chuyển hàng không, hoặc là vũ khí nóng, đạn dược, binh khí kiểu lớn, hình vẽ mà nước Anh cấm.
Chắc hẳn đó là thành quả nghiên cứu khoa học của cậu ta, thế nhưng chỉ cần có bản vẽ hoặc tài liệu về lĩnh vực chế tạo vũ khí hiện đại, theo luật hải quan quốc tế, trừ khi nó có giấy phép quốc gia, nếu không sẽ cấm vận chuyển, vậy nên cho dù Hạ Phác Hồng tự nghiên cứu vũ khí, hoặc là bản vẽ vũ khí, cậu ta rất khó có thể mang về bằng cách thông thường.
Trùng hợp Hứa Uyển Tâm và Hạ Phác Đình đều gọi đến ra lệnh cưỡng chế cậu ta, trừ khi cậu ta mang thành quả về, nếu không sẽ không cho cậu ta tiền, không giúp đỡ cậu ta nữa.
Cậu ta không muốn dừng việc nghiên cứu khoa hỏi, nên phải cần dùng tiền của gia đình, vì thế cậu ta mạo hiểm dấu thành quả nghiên cứu của mình trên xe lăn.
Nếu đã như vậy, Tô Lâm Lang phải nhanh chóng nghĩ cách phối hợp với cậu ta, giúp cậu ta qua được cửa kiểm tra an ninh.
Nếu không, vận chuyển vũ khí hoặc bản vẽ vũ khí trên chuyến bay quốc tế, một khi bị hải quan kiểm tra, Hạ Phác Hồng sẽ bị đưa lên toà án quân sự quốc tế, cũng phải chịu phát.
Tô Lâm Lang không thể ngờ được, cậu ba nhà họ Hạ không chỉ là một người lập dị, mà còn là một kẻ điên, một kẻ điên bình tĩnh!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận