Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 812:

.



Chương 812:
Lúc này thuyền vừa vào đến cảng, cục trưởng Vương tiến lên nói: "Ông chủ Hạ yên tâm, thuyền đã quá cảnh an toàn. Sau khi dùng xong, chúng tôi sẽ trả nó về cho mọi người nguyên vẹn."
Hạ Phác Đình vẫn luôn tao nhã lễ phép: "Làm phiền mọi người."
Bọn họ coi như là đã cấu kết buôn lậu một chuyến, buôn một chiếc du thuyền giá trị hơn trăm triệu.
Dĩ nhiên là sau khi phía công an dùng xong, họ vẫn phải dùng phương thức buôn lậu này để âm thẩm trả nó về Cảng Thành.
Bởi vì chỉ có ở Cảng Thành thì nó mới có thể khởi hành một cách hợp pháp.
Khi nhìn thấy du thuyền lớn, cục trưởng Vương có chút kích động, ông ấy liền nói: "Ông chủ Hạ, chiếc du thuyền của cậu rất độc đáo. Tôi đã xem tài liệu giới thiệu, họ nói nó là du thuyền đắt tiền nhất toàn cầu!"
Hạ Phác Đình kiên nhẫn nói: "Không phải vậy. Ở Trung Đông có những nhà giàu biết dùng vàng ròng để làm nội thất du thuyền, họ còn gắn thêm bồn vệ sinh bằng vàng, bồn tắm và cả bồn rửa mặt vàng. Chi phí cho những du thuyền đó là gần một trăm triệu đô la Mỹ, gấp mười lần du thuyền của tôi rồi."
Không chỉ cục trưởng Vương, những công an khác cũng rối rít quay đầu, một người nói: "Dùng vàng làm bồn cầu, không phải bị ngu đó chứ?"
Người Đại Lục vào thời đại này vẫn còn rất chất phác.
Bọn họ nghe đến bồn cầu bằng vàng là cảm thấy đó là thứ người ngu mới làm.
Nhưng trong mắt Hạ Phác Đình thì nhóm công an này chất phác đến mức không tưởng tượng nổi.
Vì vậy, cả nhóm vệ sĩ Hạ Thị và công an Đại Lục đều nhìn nhau với ánh mắt như đang nhìn kẻ ngu vậy.
Trong lúc nói chuyện thì thuyền đã vào cảng, mọi người xuống thuyền. Có cha mẹ tới, hơn nữa còn là lần đầu đến Đại Lục, Hạ Phác Đình chẳng những dẫn theo vệ sĩ mà còn dẫn cả nhân viên phục vụ khách sạn đến.
Cục trưởng Vương cũng dẫn nhóm công an lên thuyền, bởi vì bọn họ còn phải chỉ huy du thuyền cập bến bến tàu chuyên dụng của công an.
Ông ấy chỉ mới gặp Tô Lâm Lang một lần, mà lần đó cô ăn mặc tương đối trưởng thành, nhìn ra dáng một nàng dâu nhà giàu tiêu chuẩn.
Hôm nay cô lại ăn mặc khá thoải mái, nhìn rất trẻ trung. Tô Lâm Lang thấy ông ấy lên thuyền nên liền đi tới, chủ động đưa tay và nói bằng tiếng phổ thông: "Xin chào ông, cục trưởng Vương."
Cục trưởng Vương thấy một cô gái mặc cả bộ quần áo thể thao màu hồng, dáng vẻ trẻ con, tinh thần phấn chấn đi tới chỗ mình. Ông ấy căn bản không nghĩ mợ cả Hạ cứ thích là xài dao và cô bé nhìn như sinh viên đại học này có liên hệ gì với nhau.
Ông ấy bắt tay cô, còn quay sang hỏi Hạ Phác Đình: "Cô bé này chắc là em gái của ông chủ Hạ nhỉ?"
Ông chủ Hạ cũng đang quan sát vợ mình không thể rời mắt.
Cô nhìn rất khỏe mạnh, da trắng nên rất hợp với màu hồng, mà anh thích nhất là khi thấy cô mặc màu hồng.
Vừa nhìn thấy cô, anh đã nhảy cẫng lên trong lòng.
Hơn nữa thấy vợ mặc đồ màu hồng, dịu dàng nhỏ nhắn đáng yêu như thế, cậu cả Hạ đột nhiên thấy hơi đau lòng.
Bởi vì anh chợt phát hiện ra cô còn rất nhỏ.
Còn anh lại đang chuẩn bị đưa hai vị lãnh đạo ra làm áp lực, phê bình cô, thúc giục cô sinh con.
Vào giờ khắc này, nhìn Tô Lâm Lang, Hạ Phác Đình lại có chút xấu hổ, vừa đau lòng vừa hổ thẹn!
Còn chưa kể đến Tiểu Cửu Cửu trong lòng anh nữa.
Tô Lâm Lang bị cục trưởng Vương hiểu lầm thành Băng Nhạn, nhưng đây chẳng qua là làm việc nhỏ mà thôi, cô không vội giải thích. Cô còn có một chuyện quan trọng hơn, nóng lòng muốn nhờ ông ấy xác nhận.
Vào lúc này có rất nhiều người lên thuyền, không khí ồn ào lộn xộn. Cô liền kéo cục trưởng Vương đến khoang lái, mở bức tranh bé gái mình phác họa trên thuyền rồi nói: "Cục trưởng Vương, đây là một cô em gái của tôi, tên là A Hà. Tôi muốn hỏi xem ngài có từng gặp qua con bé ở nơi nào hay có biết nó không."
Thật ra A Hà chính là cô bé mà Tô Lâm Lang đã cứu được khi đi đường sông giải cứu Hạ Phác Đình.
Chẳng những giúp Tô Lâm Lang qua mặt tên bắt cóc, cô bé còn giúp cô châm thùng xăng, thành công giết hết mấy tên buôn người háo sắc, lừa gạt ở trên thuyền. Đó cũng là một hành động quan trọng để Tô Lâm Lang có thể thuận lợi cứu được Hạ Phác Đình.
Sau đó cô bé đã mang theo tiền bỏ đi.
Tô Lâm Lang cũng không biết cô bé đi đâu.
Mà mấy ngày trước, khi Tiền Phi Long mang quyển báo tới, chính cô bé là người đã viết dòng chữ “Học tập cho giỏi, ngày ngày tiến lên”.
Mấy chữ đó cô bé cũng từng viết trên tường ở chỗ A Quỷ, cho nên khi lật tới đó, Tô Lâm Lang liền nhận ra cô bé.
Bây giờ, sở dĩ cô hỏi cục trưởng Vương có biết cô bé hay không là bởi vì cô hoài nghi, người mà công an Đại Lục gài vào cạnh A Khôn chính là cô bé, A Hà!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận