Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 824:

.



Chương 824:
Với người Cảng Thành thì Đại Lục đâu đâu cũng mới lạ, đặc biệt là quân đội.
Thấy xe sắp đi vào sân ký túc xá, Hứa Uyển Tâm nói: “Lâm Lang, hoàn cảnh cơ trú thế này cũng không chênh lệch lắm so với nhà chúng ta.”
Cảng Phủ diện tích hẹp, lấy thước để đo đất, mà Đại Lục, đặc biệt là quân đội thì không thiếu đất, hơn nữa còn được xanh hóa ngay ngắn, vuông vức, trong mắt người làm nghệ thuật như Hứa Uyển Tâm thì có vẻ rất đẹp.
Bởi vì liên quan tới việc tiết lộ bí mật quân sự, camera của bà bị giữ lại ở cổng kiểm tra, không thì bà phải chụp mấy bức ở sân này mới được.
Băng Nhạn nhìn xung quanh, cô bé vui vẻ nói: “Mẹ ơi, sân ở đây rộng quá, con thích nơi này.”
Hạ Phác Chú đã từng tới nông thôn, cậu ta bĩu môi: “Ở nông thôn còn rộng hơn cơ, đâu đâu cũng là biệt thự, ban đầu con nói mọi người còn không tin, bây giờ thì mọi người tin chưa.”
Lúc này có vài chiến sĩ của nhà máy công nghiệp quân sự đi tới, thấy có xe tiến vào thì họ dạt sang một bên, đồng thời cúi chào.
Cha chồng Hạ Chương thỉnh thoảng có thể nói vài câu, ông ngồi ở hàng trước, nhìn cảnh tượng bên ngoài, ông đột nhiên nói: “Họ, có lễ phép!”
Vốn dĩ Hứa Uyển Tâm chỉ mới gặp Trình Siêu, thấy anh ấy ăn mặc giản dị, nhưng lại tỏa ra khí chất sạch sẽ, phấn chấn. bà cho rằng đó là trời sinh, rất lấy làm thích.
Nhưng bây giờ thấy ngoài xe có mấy cậu thanh niên, bà đột nhiên hiểu ra: “Lâm Lang, tuy rằng quần áo của họ cũ, cũng không thời thượng, nhưng lại rất sạch sẽ, cũng có lễ phép. Có phải tất cả chiến sĩ PLA đều thế này, không chỉ mình anh họ con, đúng không?”
Băng Nhạn xen vào: “Chị dâu, bộ đội ở Cảng Thành thúi hoắc!”
Họ từng gặp quân nhân, là bộ đội của Anh đóng quân ở Cảng Thành. Mỗi sinh nhật Nữ hoàng thì họ đều đi diễu hành ở núi Thái Bình và Trung Hoàn, trông rất cao to, quân trang cũng uy phong, nhưng trên người họ luôn có mùi nước hoa nồng nặc, còn thích khoe cơ bắp, thổi sáo trêu ghẹo những cô gái xinh đẹp.
Hơn nữa họ còn gạ tình một đêm với các cô gái mọi lúc mọi nơi.
Cứ thế mãi, đối tượng mà người dân Cảng Phủ ghét nhất chính là quân nhân.
Mà tác phong truyền thống của PLA là phải có kỷ luật, phải nghiêm túc, sạch sẽ. Đương nhiên, họ chẳng cần phải khoe cơ bắp, xịt nước hoa thì các cô gái cũng sẽ thích họ.
Càng đi thì càng gặp được nhiều người hơn, Hứa Uyển Tâm hơi lo lắng, bà nhắc mãi: “Cũng không biết Phác Hồng vừa bẩn vừa hôi như vậy, có biết xấu hổ không mà ở đây.”
Đúng lúc này, xe dừng trước một tòa nhà đơn vị, ở cửa có một thiếu niên đứng đó, cậu ta cũng đang nhìn về phía xe.
Thiếu niên này khá cao, làn da trắng nõn sạch sẽ, quân trang màu xanh lục tươi sáng, cạo đầu đinh để lộ da đầu màu than chì, trông có vẻ rất phấn chấn, bồng bột.
Hứa Uyển Tâm có ba đứa con trai, nhưng bà thích con gái hơn, vì thế mới cố sinh thêm Băng Nhạn. Bà không thích con trai, ngại họ thô thiển, hôi hám.
Nhưng mà lúc này bà nhìn thấy một cậu thiếu niên, lại cảm thấy rất thích, cũng không biết phải hình dung cảm giác này thế nào.
Chính là chỉ liếc mắt một cái, bà đã cảm thấy cậu thiếu niên này chắc chắn rất ngoan ngoãn, thông minh hiểu chuyện, là một người tốt.
Nhưng mà trong lúc bà suy nghĩ miên man, thiếu niên kia đã đi tới và nói: “Hạ Phác Húc, sao anh còn chưa chết nữa?”
Hứa Uyển Tâm chấn động.
Bởi vì bà phát hiện ra, cậu thiếu niên cạo đầu đinh, cao ráo đẹp trai kia là con trai của mình, là Hạ Phác Hồng!
Không sai, cậu thiếu niên sạch sẽ, trên người còn có mùi thơm của xà phòng lại chính là con trai của bà.
Mái tóc dày luôn bết dính như dê đầu đàn của cậu ta đã biến mất, có vẻ cậu ta càng cao hơn, da càng trắng hơn.
Cậu ta cũng không gầy gò ủ rũ như trước, thoạt nhìn cơ thể cậu ta rắn chắc hơn nhiều, càng khỏe mạnh hơn.
Cậu ta chẳng khác gì những quân nhân đi trên đường.
Nên nói thế nào đây.
Suốt chuyến đi này, từ thành thị đến quân đội, Hứa Uyển Tâm đã rất bất ngờ, nhưng không có bất ngờ nào so được với giây phút bà nhận ra con trai mình lúc này.
Thằng con trai điên điên khùng khùng của bà đã lột xác chỉ trong vòng hơn một năm ở quân đội Đại Lục!
Không nói mẹ cậu ta, ngay cả đám người Hạ Phác Chú, Băng Nhạn và Hạ Phác Húc đều không nhận ra Điên Công.
Băng Nhạn bất ngờ đến mức sinh sợ, cô bé cầm tay Tô Lâm Lang và nói: “Chị dâu, em hơi sợ!”
Hạ Phác Chú vội vàng xuống xe, sờ tay lên đầu anh ba rồi thốt lên: “Anh ba làm sao thế, tóc của anh đâu?”
Tuy rằng Hạ Phác Hồng cạo đầu để gia nhập quân đội, có thể làm cho bản thân sạch sẽ tinh tươm, nhưng tính tình cậu ta thì vẫn vậy.
Cậu ta cũng coi như là có tâm, biết hỗ trợ mang xe lăn của cha xuống.
Nhưng mà vừa mở miệng ra thì cậu ta vẫn oán giận: “Mẹ, con bận lắm, mọi người tới làm phiền con làm gì?”
Hạ Phác Húc đang ôm Hạ Chương xuống xe, anh ta nói: “Điên Công còn có lương tâm hay không, bác cả và mẹ chúng ta đều rất nhớ em đấy.”
Lúc này Băng Nhạn mới xuống xe, cô bé sợ sệt hỏi Hạ Phác Hồng: “Anh ba, em có thể sờ đầu anh được không?”
Tóc cậu ta xanh xanh, ngắn tũn, da đầu lại sạch sẽ, cô bé cảm thấy sờ đầu anh ba sẽ rất thích.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận