Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 510:

.



Chương 510:
Tô Lâm Lang đoán được ý định của cô ta, cũng đã đến cửa chính nên nói: "Cô Tiền cứ thong thả mà tìm, khuya lắm rồi, tôi nên về đây, tạm biệt."
Cô định quay đi thì Tiền Mễ Lị bất chợt nói: "Đúng rồi, còn vân tay mà!" Thoáng sau, cô ta nói tiếp: "Đống ảnh chụp được tung ra chắc chắn sẽ còn vân tay, tôi sẽ tìm được kẻ đứng sau thông qua vân tay thôi. Đến lúc đó, tôi sẽ bảo Bob, David và William cùng khởi tố người đó, tôi muốn kẻ đó biết Cảng Thành không phải chốn vô pháp vô thiên, đại lục lớn nhất PLA, khi người da trắng chúng tôi đặt chân đến hãy còn hoang sơ vắng vẻ, người da trắng chúng tôi cứu vớt các người, khiến chỗ này trở nên giàu có. Người da trắng chúng tôi vốn nên có quyền lực cao hơn người khác ở đây, cũng phải có quyền chi phối tài phú mạnh hơn. Tôi sẽ khiến kẻ truyền bá ảnh chụp đó trả giá thật lớn vì sai lầm hôm nay!"
Mà, trước kia Tô Lâm Lang tha cho Tiền Mễ Lị cũng là vì muốn xử lý nhóm quan viên chính phủ bảo vệ cô ta trước.
Nhóm Bob, David, William gì đó.
Nếu không, chỉ với AK mà cô cung cấp cho Trương Hoa Cường thôi, hoặc bảo bang Phủ Đầu quét cả Đại Lục, thậm chí xử luôn cả người thân của cô ở nông trường, sao Tô Lâm Lang bỏ qua được?
Xử lý họ trước để cô ta không còn ai chống lưng, không ai bảo vệ cô ta thì cô mới dễ xử.
Nghe Tiền Mễ Lị tâng bốc người da trắng lên thành chúa cứu thế, người da trắng cao quý hơn người da vàng, Tô Lâm Lang cảm thấy rất buồn cười.
Cô cố tình hỏi lại: "Cô Tiền, cô chắc chắn cô là người da trắng không?"
Tiền Mễ Lị tức đến mức mất hết sự kiềm chế. Cô ta cắn răng, gân cổ lên hỏi lại: "Chứ sao?"
Tô Lâm Lang quay đầu nhìn kỹ Tiền Mễ Lị. Cô này ở Cảng Thành nổi danh là người đàn bà thép cơ đấy.
Thế mà Tô Lâm Lang lại nhìn bằng vẻ miệt thị. Sự miệt thị đó do cô ta tung hoành bá đạo ở Cảng Thành quen thói mà ra, loại người này, đặc điểm chính là thèm đòn.
Chửi cho một trận là xong.
Phải biết, Tô Lâm Lang từng là Thượng tướng, vì biết khống chế, thúc đẩy đám đàn ông nên cô nói chuyện có khi còn ác mồm ác miệng, buồn nôn, dơ bẩn hơn cả lũ đàn ông dirty talk với nhau.
"Không, cô không phải người da trắng, cô chỉ là con chó tạp chủng của lũ tây lông mà thôi. Mặc dù giờ đây cô tưởng bở rằng mình ở cùng lũ người da trắng nên bản thân cũng da trắng, nhưng không. Đám lợn da trắng kia chỉ xem cô như con chó tạp chủng mà thôi, không xem cô là đồng loại đâu. Nếu không tin thì cô về đái một bãi tự soi lại mình đi, xong hỏi lại đám chủ lợn da trắng của mình ấy!" Tô Lâm Lang nói rồi quay đi.
Tiền Mễ Lị sững ra tại chỗ, trợn mắt há mồm.
Tô Lâm Lang, vợ Hạ Phác Đình, chủ tịch hội đồng quản trị của Hạ Thị, mặc sườn xám ưu nhã, xách một chiếc túi đắt đỏ như vậy mà lại chửi thề thế ư?
Còn chửi cái gì mà lũ tây lông, chó tạp chủng, lợn da trắng?
Tiền Mễ Lị mà nói mấy chữ này ra còn sợ bẩn miệng mình, sao Tô Lâm Lang dám mắng tục thế được?
Mà khi bị chửi là chó tạp chủng, Tiền Mễ Lị vốn chưa bao giờ cãi nhau kiểu chợ búa với ai thậm chí còn không biết phản bác thế nào.
Sau đó, cô ta chỉ biết trợn mắt, há hốc mồm nhìn Tô Lâm Lang chửi tục xong lại nghênh ngang bỏ đi.
Cô ta như thể bị chửi bẩn hết cả người nhưng lại không chống cự nổi.
Với lại, Tiền Mễ Lị còn cao hơn chồng mình, chuyện hôm nay bắt nguồn từ lão chồng, cô ta không có chỗ xả giận nên xông thẳng lên tầng tìm chồng, tát cho lão một bạt tai.
Đương nhiên, sau đó cô ta vẫn phải đến đài truyền hình xin bản ghi, tìm vân tay. Cô ta thề phải tìm được chứng cứ chứng minh Tô Lâm Lang là người phát tán ảnh nude để đưa cô vào tù!
...
Tô Lâm Lang rời khỏi doanh trại quân đội Cảng Thành, thấy Quý Đức, Cố Trấn Đông, chủ tịch Quách của Quách Thị đều đang đứng bên đường trò chuyện với Hạ Phác Đình.
Đồn trú của Vương quốc Anh không tới mười nghìn người nhưng dân số lại trên dưới sáu triệu người.
Ở đây, trừ Hạ Thị, đa số các nhà đều nghiêng về phía Anh, ôm đùi phía Anh.
Nhưng giờ khác rồi, sàn giao dịch chứng khoán là lợi ích, ảnh nude là chất xúc tác, các doanh nhân đều muốn trục lợi nên đều đứng về phía Hạ Phác Đình hoặc muốn nghe anh nói.
Đám người này cũng muốn gia nhập sàn giao dịch chứng khoán, vừa hay mọi người đều chưa ăn tối nên muốn đợi Tô Lâm Lang ra ngoài thì cùng đi ăn bữa cơm, vừa ăn vừa chuyện trò đôi chút.
Hạ Phác Đình vốn không dám nghĩ đến chuyện này, nhưng giờ đây, có một cô vợ như thần là Tô Lâm Lang, anh nghĩ mình sẽ có thể bài Anh triệt để trước năm 97, để người Cảng Thành tự nắm giữ cục diện kinh tế của mình.
Chuyện này đương nhiên là anh không thể làm một mình.
Anh phải liên hợp các doanh nhân uy tín, người quản lý gia tộc lâu năm để cùng làm chuyện này.
Nhưng tối nay, anh không thể cùng mọi người đi ăn cơm.
Vì anh tin một câu: Trăm mối ắt có chỗ sơ hở.
Trong bữa tiệc, dù là lúc anh lên sân khấu hay nói chuyện với Thống đốc đều chỉ là chuyện rất bình thường.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận