Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 940:

.



Chương 940:
Hạ Phác Đình lại hỏi: “Có phải nếu mang long phượng thai, phản ứng mang thai sẽ rất mạnh đúng không?”
Anh luôn muốn có một đứa con, đương nhiên cũng biết về chứng ốm nghén, hơn nữa anh còn đọc một cuốn sách, nghe nói ốm nghén hầu hết xảy ra vào khoảng một tháng khi mang thai, nhưng anh lại thực sự không am hiểu về những phản ứng của việc mang thai đôi.
Thật ra tư lệnh Lý cũng không biết.
Nhưng khi vợ ông ta mang thai, bà ấy có phản ứng mang thai rất mạnh, tình cờ lúc sinh lại là sinh đôi, cho nên ông ta gật đầu nói: “Chắc là vậy, dù sao năm đó vợ của tôi mang thai cũng đã phải chịu đựng rất nhiều, thậm chí còn nôn cả mật ra.”
Hạ Phác Đình cũng đã từng nôn ra mật.
Đó là năm anh 12 tuổi, lần đầu tiên anh ra biển cùng Hạ Chương, gặp phải một cơn bão, ở trong sóng gió ngập trời anh vô cùng nghi ngờ cuộc sống, nôn đến mức xây xẩm mặt mày, đến mức không còn gì để nôn nữa, anh lại nôn ra ngoài chính là mật xanh, mùi vị đắng đó vẫn còn đọng lại trong trí nhớ của Hạ Phác Đình.
Anh biết phụ nữ khi mang thai sẽ bị ốm nghén, ốm nghén là phản ứng sinh lý bình thường, nhưng anh không ngờ rằng ốm nghén ở một số người có thể nặng đến mức nôn ra mật.
Trò chuyện hồi lâu, anh cũng nên tạm biệt rồi.
Hôm nay anh phải đưa Hạ Phác Hồng đến khách sạn, ngày mai sẽ lên tàu trở về.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không, khi anh đứng dậy lại cảm thấy choáng váng, tim như ngừng đập, có chút muốn nôn.
Sau khi tạm biệt tư lệnh Lý, đương nhiên anh không thể trực tiếp dẫn Hạ Phác Hồng đi, đành phải đợi ở ngoài xưởng vũ khí chờ Hạ Phác Hồng làm xong mọi thủ tục, sau đó cậu ta mặc lại quần áo ban đầu, được xưởng vũ khí đưa ra ngoài mới được.
Sau khi lên xe, Hạ Phác Đình lập tức kêu vệ sĩ lấy nước: “Gia Minh, đưa nước cho tôi nhanh.”
Ông Gia Minh đưa nước sang, quay đầu nhìn lại, vội hỏi: “Cậu cả, sao mặt anh lại vàng như nến vậy?”
Chẳng những sắc mặt Hạ Phác Đình vàng như nến, mà lồng ngực cũng như bị nghẹt thở, hoảng loạn nôn mửa, có cảm giác muốn nôn.
Anh uống một hơi hết một chai nước, nhưng vẫn cảm thấy ngột ngạt khó chịu, muốn đấm ngực cho giảm bớt, đúng lúc đụng trúng bùa cầu con kia.
Lúc này Hạ Phác Đình chợt nhớ ra, hai người đã quan hệ một lần khi vợ anh ở đại lục, không đeo bất kỳ dụng cụ phạm tội nào, lúc ấy anh đã suy nghĩ, vợ anh có thể mang thai hay không.
Mà bấm tay tính toán, bấm tới bấm lui, mọi chuyện xảy ra đúng vào tháng trước.
Trong lòng Hạ Phác Đình tự hỏi chẳng lẽ vợ mình có thai rồi?
Nhưng không đúng, nếu vợ anh mang thai thì cô mới là người phải ốm nghén chứ không phải anh.
Hạ Phác Đình nhắm mắt ngủ một giấc, rốt cuộc đợi hơn hai tiếng Hạ Phác Hồng mới được đơn vị thả ra.
Tuy nhiên, suy nghĩ đến sự an toàn của Hạ Phác Hồng, quản đốc xưởng vũ khí cũng không cho cậu ta trực tiếp lên xe của Hạ Phác Đình, mà là đưa Hạ Phác Hồng đến tận tầng hầm của khách sạn Hạ thị.
Hạ Phác Đình đã ngủ một giấc trên, nhưng các triệu chứng giống như say sóng vẫn chưa thuyên giảm, anh vẫn còn chóng mặt và buồn nôn.
Thấy em trai cũng chỉ miễn cưỡng chào hỏi.
Sau khi vào thang máy, Hạ Bình An lặng lẽ lấy nước hoa ra, xịt lên lưng của Hạ Phác Hồng vài cái.
Đó là bởi vì Hạ Phác Hồng đi ra từ xưởng sản xuất vũ khí, trên người ngửi thấy mùi dầu máy, mà từ trước đến nay Hạ Phác Đình ghét nhất là ngửi thấy mùi dầu máy.
Nhưng từ trước đến nay Hạ Phác Đình luôn ghét mùi dầu máy, nhưng hôm nay đột nhiên cảm thấy mùi dầu máy trên người em trai thơm không thể tả, anh luôn muốn ngửi thêm nữa.
Hơn nữa ngay khi ngửi thấy mùi dầu máy, cảm giác buồn nôn ói mửa của anh cũng đã thuyên giảm.
Đương nhiên anh không phải bị điên, chắc chắn sẽ không đến gần, đánh hơi người em trai hôi hám của mình như chó được.
Nhưng sau khi đứng im lặng hồi lâu, Hạ Phác Đình đột nhiên nảy ra một ý tưởng thông minh.
Bởi vì anh nhớ rằng khi Hứa Uyển Tâm mang thai Băng Nhạn, bà rất thích ngửi mùi xăng và dầu máy, luôn thích chạy xuống tầng hầm mở mui xe ra ngửi.
Một tay chạm vào bùa cầu con, tay còn lại ấn vào bụng, sau lưng của cậu cả Hạ đổ đầy mồ hôi lạnh.
Anh thầm nghĩ, có lẽ bùa cầu con linh nghiệm, mang thai rồi đây!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận