Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 395:

.



Chương 395:
Tiền Phi Long chợt nói: "Hạ Phác Húc, bây giờ đi ra ngoài chơi đùa với em trai của cậu đi."
Không phải Hạ Phác Húc không biết điều, mà từ lâu anh ta đã nghe nói nhà họ Tiền cất giữ rất nhiều món đồ quý báu, bất kỳ món nào cũng có giá trị ngang ngửa bộ dây chuyền ngọc lục bảo của Tô Lâm Lang, nên anh ta muốn đi xem thử.
Anh ta tự cho rằng dạo gần đây mình nịnh bợ Tiền Phi Lông khá được, xem như là mình cũng có một ít thể diện nên dứt khoát đi vào: "Chú nhỏ, đưa cháu theo đi mà, cũng xem như cho cháu mở mang kiến thức."
"Khụ!" Quản gia lại lớn tiếng ho khan một cái.
Tiền Phi Long cũng cảm thấy phiền, liền gào lên một câu: "Cút!"
Băng Nhạn bị dọa sợ nên ôm lấy Tô Lâm Lang: "Chị dâu, em sợ!"
Tô Lâm Lang cũng ôm lấy Băng Nhạn, nếu cô mở lời thì quản gia sẽ nể mặt cô mà cho phép Hạ Phác Húc đi cùng.
Nhưng cô lại không hề lên tiếng, chỉ lạnh nhạt mà đứng nhìn.
Khối tài sản khổng lồ sẽ tạo nên các mối quan hệ bất thường.
Tiền Phi Long ở ngay trong nhà của mình như địa vị còn không bằng quản gia.
Nhưng anh ta có thể tùy ý ra lệnh cho Hạ Phác Húc, quát mắng Hạ Phác Húc giống như đang quát mắng một con chó vậy, tất nhiên là bởi vì tiền bạc và lợi ích, nhưng theo Tô Lâm Lang thấy thì hai người họ giống nhau, đều là kẻ vừa đáng thương vừa đáng trách.
Con người cần thể diện giống như cây cần lớp vỏ, nếu là người trong nhà thì cũng thôi đi, đằng này lại bị người ngoài quát tháo như một con chó khiến Hạ Phác Húc không thể chịu đựng nổi, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, anh ta quay đầu lại nhìn Tô Lâm Lang một cái rồi khịt mũi rời đi.
Tiền Phi Long xoay người lại muốn ra vẻ lịch thiệp ở trước mặt Tô Lâm Lang, anh ta giả vờ săn sóc mà nói: "Dạo gần đây Phác Húc thường xuyên đến tìm tôi, kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện liên quan đến cô Tô và quân giải phóng Đại Lục, nhưng xin cô hãy tin rằng tôi là một người lịch thiệp, bất kể cậu ta có nói gì với tôi đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ không truyền ra bên ngoài đâu."
Thế này không phải là ám hiệu mà là chỉ rõ ra luôn rồi.
Ý của anh ta là Hạ Phác Đình đã tố giác với anh ta về chuyện cô là quân giải phóng, nếu Tô Lâm Lang không biết Hạ Phác Húc ngu ngốc đến mức nào, dựa vào thái độ niềm nở của Hạ Phác Húc đối với nhà họ Tiền dạo gần đây thì nói không chừng cô đã tin thật rồi đấy.
Thực ra phải khiến cho Tiền Phi Long hiểu nhầm cô thêm nữa, tốt nhất là đến đồn cảnh sát tố cáo cô luôn, để trêu chọc đám người ăn không ngồi rồi trong lớp Chính trị của đồn cảnh sát ấy mà, dù sao thì Tô Lâm Lang cũng chả thiệt gì cả.
Vì vậy vốn dĩ đang đi xuống cầu thang, bỗng nhiên cô cố tình dừng bước: "Thật không?"
Tiền Phi Long cũng biết nói láo, anh ta vỗ vào huy chương trước ngực và nói bằng vẻ mặt đầy chân thành: "Tôi xin lấy vinh dự mà tôi đã đạt được trong Không quân Hoàng gia Anh ra thề, tôi nói thật đấy."
Diễn xuất cũng được chia theo trình độ đấy.
Tô Lâm Lang gật đầu sau đó lại thở dài, ánh mắt lảng tránh rồi lắp ba lắp bắp nói: "Anh đừng có hiểu lầm nhé trung tá Tiền, tôi chỉ là một người bình thường thôi, không có bất cứ quan hệ gì với quân giải phóng Đại Lục cả."
Từ lúc gặp anh ta thì cô đã cực kỳ cứng rắn, nhưng lúc này đột nhiên cô lại mềm mỏng, hơn nữa còn cầu xin tha thứ một cách đáng thương.
Thử hỏi xem có người đàn ông nào có thể chịu đựng được một cô gái có gương mặt đáng yêu ngoan ngoãn đang cầu xin mình tha thứ cơ chứ.
Thân là một quân nhân, Tiền Phi Long có khả năng phán đoán rất nhạy bén, tất nhiên là không tin Tô Lâm Lang sẽ dễ dàng đầu hàng như thế được, nhưng anh ta vẫn cười nói: "Cô Tô không cần phải sợ, hãy tin tưởng vào sự trung thành và đáng tin cậy của một quân nhân giải ngũ như tôi, chỉ cần cô sẵn sàng mở rộng cánh cửa lòng mình với tôi thì tôi sẽ bảo vệ cô bất cứ lúc nào và bảo vệ cô bằng tất cả mọi giá."
Có lẽ là anh ta cảm thấy nói như vậy với vợ của bạn mình thì không phù hợp lắm nên anh ta sửa lại: "Phác Đình bị bệnh, sức khỏe không tốt ấy mà, nên tôi thay Phác Đình bảo vệ cô."
Thực ra anh ta đang mở đường cho tương lai sau này, anh ta muốn sau này khi thời cơ chín muồi thì sẽ lường gạt, đồng thời xúi giục một quân giải phóng Đại Lục là cô đây đến cơ quan Chính phủ nước Anh lập công lớn, chắc là muốn lấy danh hiệu tước sĩ gì đấy.
Nhìn thấy dáng vẻ này của anh ta, Tô Lâm Lang vừa cảm thấy anh ta khôn khéo vừa cảm thấy buồn cười.
Xuống đến tầng hầm còn phải mở thêm một cánh cửa nữa.
Tô Lâm Lang nhân lúc chờ anh ta tìm chìa khóa mở cửa thì cố ý nói: "Nghe nói mẹ của Trung tá Tiền là người Anh, nhưng trông vẻ ngoài của anh đậm nét Châu Á, nhìn không ra là con lai, tại sao lại như vậy nhỉ?"
Thực ra bá tước Tiền là người Hoa chính gốc, chỉ có điều vợ ông ta là người Anh, nhưng mẹ ruột của Tiền Phi Long cũng là người Hoa, cho nên thực chất anh ta cũng là một người Hoa chính gốc.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận