Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 960:

.



Chương 960:
Hạ Trí Hoàn muốn dặn dò cháu trai vài câu, nhưng còn chưa mở miệng, anh đã kéo Tô Lâm Lang rời đi.
Trong lòng ông cụ càng thêm khó chịu, lại nhìn sang quản gia Lưu: “Còn không vào phòng bếp xem thử, trà chiều đã chuẩn bị xong chưa?”
Quản gia Lưu chạy đi nhanh như một làn khói.
Hạ Trí Hoàn chống gậy đi tới bể bơi là có thể nhìn thấy phòng ngủ của cháu trai, ông ấy phải xem thử biểu hiện của cháu trai có đạt tiêu chuẩn hay không.
Dù sao năm đó cha anh cũng từng ở nước ngoài, lúc anh còn ở trong bụng, cha anh đã bắt đầu dưỡng thai.
Từ trong bụng mẹ anh đã bắt đầu tiếp nhận sự giáo dục và bồi dưỡng, mới có ngày hôm nay.
Từ khi Hạ Trí Hoàn biết cháu dâu mang thai, phân phó dặn dò đủ kiểu, miệng lưỡi cũng sắp thành kén. Sợ bộ dạng ỉu xìu của cháu trai sẽ gây nên ảnh hưởng xấu đối với phượng hoàng vàng của ông ấy.
Nhưng cũng may, ông ấy đi vòng qua đó, thấy cửa sổ đang mở, cháu dâu thì ngồi ở trên sô pha ăn hoa quả, còn cháu trai đang xoa chân cho cô.
Cũng được, coi như tạm chấp nhận vậy.
Vì thế ông cụ lại đi đến phòng bếp, tự mình kiểm tra trà chiều.
Nói về Hạ Phác Đình.
Vừa mới trở về, anh đã hỏi vợ có muốn tắm rửa hay không. Cô không nói muốn, cũng không nói không muốn, chỉ ngồi trầm tư ở trên sô pha. Hạ Phác Đình thấy người giúp việc bưng hoa quả tới, bèn đút hoa quả cho vợ ăn.
Bác sĩ nói có thể có một khoảng thời gian cô sẽ thèm chua, chóng mặt, nôn mửa, nhưng cũng không sợ, chỉ cần dinh dưỡng và giấc ngủ được bổ sung đầy đủ thì không có vấn đề gì, thai nhi sẽ lớn lên khỏe mạnh thôi.
Hạ Phác Đình nhìn thấy trong đĩa trái cây có hai loại mơ, một loại là rim đường, còn có một loại là mơ tươi. Anh rất muốn ăn loại tươi, vừa nghĩ đến miệng đã ứa nước miếng, cũng cảm thấy vợ đang mang thai hẳn là muốn ăn, nên cắt thành lát mỏng xiên lấy một miếng cho cô ăn.
Nhưng Tô Lâm Lang mới ngậm vào trong miệng, lập tức quay đầu muốn tìm thùng rác.
Hạ Phác Đình vội vàng vươn tay: “Đừng nhúc nhích, nhả ra đây.”
Vì thế Tô Lâm Lang nhổ vào tay chồng, lại hỏi: “Điện thoại không có reo sao, không ai gọi điện thoại cho em à?”
Hạ Phác Đình lại đút cho vợ một miếng mơ rim đường, không tệ, lúc này cô đã ăn rồi.
Anh lấy điện thoại từ trong cặp táp ra, biết rõ nó không vang lên, vẫn nghiêm túc mở ra xem rồi mới nói: “Không có.”
Thời buổi này điện thoại di động có phóng xạ, cho nên nghe theo đề nghị của bác sĩ, từ ngày biết tin mang thai, điện thoại của Tô Lâm Lang đã được Hạ Phác Đình bảo quản.
Anh nhìn thấy ánh mắt cô đảo về phía đầu giường, mang chút thận trọng dè dặt. Rồi nhanh như một tia chớp, lập tức chuyển điện thoại bàn tới, nói: “Muốn gọi thì gọi ở đây.”
Tô Lâm Lang mới nhíu mày, Hạ Phác Đình đã lập tức nói: “Nếu em không tin lời bác sĩ Hoàng nói thì có thể hỏi mẹ. Là một tay bác sĩ Hoàng điều trị cho mẹ, thật sự không có vết rạn thai kỳ.”
Tô Lâm Lang hít sâu một hơi, vừa định há miệng, Hạ Phác Đình đã lập tức nói tiếp: “Ngày hôm qua anh đã hẹn trước với đoàn đội sinh nở gây tê của Thụy Sĩ và đoàn đội sinh mổ của Luân Đôn, bọn họ sẽ tới trước một tháng. Đến lúc đó sẽ do bọn họ thảo luận về phương án sinh đẻ, nhưng chắc chắn sẽ không đau!”
Lại nói đến Tô Lâm Lang đột ngột biết mình mang thai, trong lòng không có chuẩn bị, cũng thấy hết sức không quen, còn có chút tức giận. Bởi vì nếu như bọn họ làm tốt biện pháp tránh thai, cô đã không có khả năng mang thai rồi.
Mà nỗi sợ hãi lớn nhất của cô đối với việc sinh con không phải là đau đớn khi sinh, cũng không phải dáng người biến dạng khi mang thai, lại càng không phải là ốm nghén.
Mà bởi vì ở thời đại Tinh Tế, vì muốn có con nên cô đã làm rất nhiều bài kiểm tra nhận nuôi, cuối cùng đều không đạt tiêu chuẩn. Cuối cùng cô thấy sống đủ rồi, cảm thấy nhàm chán nên mới tự hi sinh.
Quả thật, với cuộc sống của một người mạnh mẽ, cô cũng không muốn chịu nỗi đau khi sinh con. Nếu có kỹ thuật để đàn ông sinh con, cô sẽ để Hạ Phác Đình sinh con thay cô.
Nếu anh không làm được thì đổi một người chồng khác, đổi một người sẵn sàng sinh con.
Mà điều cô càng sợ hãi hơn đó là cô sẽ không có đủ tư cách để làm một người mẹ, vì ở Tinh Tế cô luôn không đạt tiêu chuẩn, bị tổ chức trẻ sơ sinh bác bỏ, quyết định cô không có tư cách nuôi dưỡng trẻ con,.
Đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cô phiền lòng.
Đương nhiên, cô cũng rất sợ mang thai, mấy ngày biết mình mang thai, vẫn luôn chờ cơn ốm nghén nhưng mãi mà chưa thấy xuất hiện.
Tâm trạng của cô không tốt, đã muốn giận cá chém thớt lên Hạ Phác Đình, nổi giận với anh một chút. Tuy nhiên, liên tiếp ba lần định nổi giận đều bị anh chặn lại, nhìn dáng vẻ cậu cả kiêu ngạo ngày xưa, giờ đây lại dè dặt, nơm nớp lo sợ làm cơn giận của cô cũng tiêu tan một nửa.
Cô nói: “Em muốn đi tắm.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận