Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 328:

.



Chương 328:
Nói về ông sáu Lục trước, ông ta dùng chăn bọc Bao Hương Hương lại rồi đi xuống tầng, mặt mày hớn hở, khóe miệng kéo tới tận mang tai.
Lý Trân tiến lên đỡ Bao Hương Hương, chăn vô tình rơi xuống, cô ấy vội vàng quấn chặt lại, khóc lóc nói: “Trời ơi, họ cho Hương Hương uống thuốc!”
Liêu Hỉ Minh thấy trên người ông sáu Lục có dính máu thì cũng ngây ngẩn: “Không phải nói chuyện trước sao, mọi người đánh nhau à?”
“Mau đi lái xe, đưa cô gái này đi bệnh viện đi.” Ông sáu Lục vừa cười vừa quát: “Mau lên!”
Vẻ mặt tươi cười của ông ta khác hẳn với sự ngây ngốc của đám đàn em, có vẻ khá quái lạ.
Liêu Hỉ Minh nhìn vào khách sạn với ánh mắt thăm dò: “Ông sáu, cô Tô đâu rồi, cô ta không sao chứ?”
Tô Lâm Lang là con dâu nhà giàu số một, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, cho dù người bình thường không dám làm gì cô, nhưng mọi người vẫn lo lắng.
Nói đến Tô Lâm Lang, ông sáu Lục cười tới mức bả vai run run: “Cô ta ấy à? Cô ta chính là quả báo mà băng Lưỡi Rìu phải nhận!”
Lúc trước ông ta cho rằng nhờ có thanh kiếm Raikiri chém sắt như chém bùn này nên Tô Lâm Lang mới làm nên chuyện, còn để bụng chuyện rời khỏi quận Nam. Hôm nay ông ta phát hiện bản thân nghĩ sai rồi, Tô Lâm Lang mới là người phát huy được uy lực của thanh kiếm chuyên dụng của đám Nhật lùn kia!
Lương Tùng chưa bao giờ thấy cô múa rìu, hắn cứ chuẩn bị tinh thần tắm rửa sạch sẽ rồi ngoan ngoãn nằm lên thớt đi!

Trên tầng, trong phòng 1228, Quý Đình Hiên ngã ngồi bên mép giường, hai tay che mặt. Một lúc lâu sau, cuối cùng anh ta cũng ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đang đứng gần cửa sổ. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào khuôn mặt cô, cái trán mịn màng trắng nõn, ánh mắt sắc bén kiên định. Dáng đứng của cô cũng không giống những cô gái khác, cô ưỡn ngực, ngẩng đầu, tỏa ra khí phách hàm súc mà người đứng ở chỗ cao cố tình che giấu. Ai bị cô nhìn chằm chằm thì sẽ có cảm giác hít thở không thông.
Lúc này cậu cả Quý cũng hiểu, vì sao cậu em trai đang tuổi phản nghịch của anh ta lại ngoan như cún khi gặp cô.
Mà ba tên côn đồ với sọ não biến hình đang nằm trên mặt đất càng khiến anh ta tuyệt vọng hơn.
May mà chúng vẫn thở, có thể sống sót ra khỏi khách sạn, không thì nơi này sẽ thành hiện trường hành hung thật.
Cuối cùng cô gái cũng lên tiếng:”Anh ký tên cho thuê phòng này đúng không, cậu cả Quý, khách thuê phòng này của anh định cưỡng gian tập thể trong này, còn định chụp ảnh khỏa thân của phụ nữ, anh định xử lý thế nào đây?”
Mặt Quý Đình Hiên tái mét, anh ta buông ta: “Tôi không biết!”
Sau đó anh ta cố chữa cháy: “Băng Lưỡi Rìu là một băng đảng văn minh, cờ hiệu của họ là xóa bỏ bạo lực, mang lại hòa bình, tôn trọng người già và yêu quý trẻ nhỏ.”
Nhưng mà chính bản thân anh ta còn không tin mấy lời này, thật là quá giả.
Bây giờ các băng đảng mọc lên như nấm, mỗi băng đảng đều có cờ riêng, trên cờ có chữ viết, nhiều băng là chính nghĩa, cũng có nhiều băng xóa bỏ bạo lực, mang lại hòa bình, còn có hành hiệp trượng nghĩa, tôn lão ái ấu, dễ nghe hơn còn có giữ gìn trật tự ổn định và bình yên cho xã hội.
Rốt cuộc đã thành bang hội rồi, chỉ là thêu mấy chữ trên cờ mà thôi, ai mà không thêu được.
Cô gái nở một nụ cười trào phúng, má lúm đồng tiền hiện rõ, cô nhẹ nhàng cầm một cái quần lót của phụ nữ lên, dí đến trước mũi Quý Đình Hiên: “Nghe nói cậu cả Quý tốt nghiệp trường kinh doanh Oxford, trình độ học đúng là cao thật, chụp ảnh khỏa thân mà anh còn có thể nói là băng đảng văn minh, vậy thì cưỡng gian tập thể chắc là ân huệ của Nữ hoàng nhỉ?”
Thấy anh ta trốn, cô lại ném quần lót vào mũi anh ta: “Có cần tôi gọi cô gái kia lại cảm ơn anh không?”
Hành vi này của cô là làm nhục, nhưng Quý Đình Hiên thậm chí còn không có dũng khí tránh đi.
Để ứng phó với hung thần có vỏ bọc mềm mại đáng yêu này, anh ta còn phải một chuyện nhịn chín chuyện lành, cố nén nỗi nhục, anh ta nói :”Được rồi, chuyện xảy ra ở khách sạn của tôi, đúng là tôi có trách nhiệm, tôi bồi thường cho cô gái kia một khoản tiền.”
Tô Lâm Lang cầm cái quần lót lên rồi nói: “Không gọi là bồi thường, khi nào anh gây ra thương tổn cho cô gái kia thì mới là bồi thường!”
Cô thu hết quần áo của Bao Hương Hương lên, nhưng mà không thể trả cho cô ấy được, làm vậy sẽ khiến cô ấy bị kích thích.
Cô phải đốt hết mấy món quần áo này đi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận