Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 83:

.



Chương 83:
Tô Lâm Lang nói sang chuyện khác: “Dáng y tá Mạch đẹp thật đấy.”
Mạch Đức Dung vỗ bụng thở dài: “Tuổi này rồi, dáng người tốt cũng có để làm gì đâu. Dì bị hẹp ống dẫn trứng bẩm sinh, không thể sinh cho nhà chồng lấy một đứa con.” Bà ấy lại cười: “May mà ông Lê đối xử với dì rất tốt, không rời không bỏ.”
Tô Lâm Lang từng đọc tư liệu về hai vợ chồng Mạch Đức Dung, biết hai người không có con.
Mà đàn ông thời đại này rất coi trọng việc hương khói tổ tiên và nối dõi tông đường, cô nhớ lại tư liệu mà quản gia Lưu cho, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Tôn Gia Kỳ là con gái nuôi của dì ạ?”
Tôn Gia Kỳ, á hậu 2 Hoa hậu Cảng Thành, cũng là cháu gái của Linda Tôn, trong tư liệu có viết cô ta cũng là con gái nuôi của Mạch Đức Dung.
Mạch Đức Dung nói: “Có một năm dì bị tai nạn giao thông, Gia Kỳ đã ở bên cạnh chăm sóc dì.”
Bà ấy tỏ vẻ xấu hổ: “Trước khi cháu tới thì dì định mối Gia Kỳ cho Phác Đình, cũng từng khuyên dượng đừng vì lợi ích và tiền đồ của công ty mà hy sinh hạnh phúc của con cháu, bây giờ nhìn lại mới thấy dượng làm đúng.”
Trước đây Mạch Đức Dung cảm thấy để Hạ Phác Đình cưới một cô gái chặt mía đúng là trò cười, bây giờ bà ấy mới hiểu được Hạ Trí Hoàn khôn khéo cỡ nào.
Tô Lâm Lang buông bao tải xuống, đi rửa tay rồi mặc quần áo tiêu độc, cô hỏi: “Đúng rồi, dì và ông Lê quen biết nhau thế nào vậy ạ?”
“Linda giới thiệu, lúc ấy Linda yêu đương với Hạ Mặc, thế là bà ấy giới thiệu ông Lê cho dì.”
“Quan hệ giữa dì với bà hai có vẻ khá tốt.” Tô Lâm Lang nói.
Trước mắt thì cô cũng không dám chắc rằng Lê Hiến là người hợp mưu với Linda Tôn.
Tô Lâm Lang cảm thấy, người khôn khéo như Hạ Trí Hoàn mà lại nuôi hổ bên cạnh hơn hai mươi năm, thật sự là quá hồ đồ.
Bây giờ mới thấy Mạch Đức Dung mới là người ngây ngơ khờ khạo, chồng bà ấy là do Linda Tôn giới thiệu, con gái nuôi cũng là cháu gái của Linda Tôn, bản thân bà ấy thì sao, một thiên kim nhà giàu không thể sinh con, còn đề cử chồng làm giám đốcở Hạ Thị.
Một khi bị chồng phản bội, bản thân chết thế nào thì bà ấy cũng không biết.
“Linda chăm sóc dì của dì mãi đến khi bà cụ qua đời, dì coi bà ấy như chị em trong nhà vậy.” Y tá Mạch giúp Tô Lâm Lang mặc đồ phòng hộ, lại đeo khẩu trang cho cô: “Đúng rồi, Philippe có chuyện quan trọng muốn nói với lão thái gia, là về công việc, ông ấy muốn tới bệnh viện. Lão thái gia còn đang hôn mê, thể nào ông cụ cũng đồng ý, nhưng mà bác Lưu nói bây giờ cháu mới là người nắm quyền.”
“Philippe?” Tô Lâm Lang nhắc lại.
“Chính là ông Lê đấy, tên tiếng Anh của ông ấy là Philippe.” Mạch Đức Dung cười nói.
Hạ Trí Hoàn lọc thận là sẽ hôn mê, không giải quyết được chuyện gì, mà bây giờ Tô Lâm Lang là người cầm quyền ở nhà họ Hạ.
Nếu làm từng bước một thì cô sẽ cho rằng Lê Hiến là người tốt, cũng cho phép ông ta vào thăm.
Đương nhiên, Tô Lâm Lang cũng không ngại phiền: “Philippe, tên hay.”
Cô lại nói: “Sáng mai đi, lúc đó lão thái gia mới tỉnh lại, ông cụ tỉnh táo, có thể nói chuyện công việc.”
“Đi thôi, Phác Đình chờ cháu lâu lắm đấy.” Mạch Đức Dung cười nói.

Đi vào phòng chăm sóc đặc biệt, Tô Lâm Lang hơi bất ngờ, bởi vì Hạ Phác Đình hôm nay khác hoàn toàn so với hôm qua.
Để cho tiện và tránh cho miệng vết thương bị nhiễm trùng, y tá đã cắt tóc giúp anh. Tóc cũ của Hạ Phác Đình là kiểu tóc dài chấm cổ rất phổ biến lúc bấy giờ, mặc vest vào trông có vẻ ôn tồn lễ độ, nhưng bây giờ đã bị cạo thành đầu đinh, đầu anh rất nhọn, trên đầu còn có vết thương, cô nhìn qua chỉ thấy anh mày kiếm mắt sáng, sắc mặt lại tái nhợt, đôi mắt đỏ ửng, giống như một người lính vừa mới trở về từ tiền tuyến, rất cần được tướng quân quan tâm và trìu mến.
Cổ tay và cổ chân anh cũng đã được băng bó và quấn lụa trắng, không có gì che đậy, gối lót dưới đầu, mắt mở to, nhưng ánh mắt rất là mờ mịt và trống rỗng, trên mặt chẳng có biểu cảm gì.
Y tá trực ở đó nói: “Có vẻ bệnh nhân bị tổn thương ở dây thần kinh ngôn ngữ trong đại não, rất là khó khăn trong việc bộc lộ bản thân, nhưng hình như bệnh nhân có chuyện muốn nói, anh ấy cứ cáu kỉnh suốt, cô nói chuyện với anh ấy đi.”
Thấy anh còn nắm chặt cái áo ngực dính đầy máu trong tay, Tô Lâm Lang hỏi y tá: “Anh ấy không nhìn thấy gì à?”
Y tá lắc đầu: “Không thấy, nói cách khác, nếu nhìn thấy thì anh ấy sẽ không nắm cái kia mãi không chịu bỏ ra, đúng không?”
Nếu nhìn thấy, cái áo ngực kia bẩn như vậy, chắc chắn là Hạ Phác Đình sẽ ném nó đi ngay.
“Các cô ra ngoài trước đi, tôi muốn ở riêng với bệnh nhân một lát.” Tô Lâm Lang nói.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận