Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 985:

.



Chương 985:
Anh ta muốn để cho Hạ Trí Hoàn, người đầu tiên đứng ra bênh vực Đại Lục, chịu cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, anh ta muốn để Hạ Phác Đình chứng kiến cảnh em trai mình bị người khác bắn một phát vỡ đầu sau khi trải qua một trận đấu súng bắt cóc, anh ta còn muốn để Tiền Phi Long thân bại danh liệt.
Sau đó, anh ta sẽ ôm theo số tiền của mình cao chạy xa bay sau khi đã lừa gạt cà đùa giỡn toàn bộ thị dân ở Hương Giang.
Sáu giờ sáng sớm, tất cả mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa, anh ra gọi điện thoại cho thượng tá George, cuộc gọi vừa kết nối liền hỏi: “Thưa ngài Thượng tá tôn kính, ngài đã mô phỏng súng tiểu liên và vân tay, viên đạn và chứng minh thư của Tiền Phi Long hết rồi chứ, mong ngài lập tức đưa đến hội trường.”
Tất nhiên thượng tá George đã chuẩn bị mọi thứ ổn thỏa.
Bởi vì đến lúc đó người nổ súng giết người sẽ là Mạch Gia Câu cho nên anh ta nói: “Sếp Mạch, trước hết tôi xin thay mặt Nữ hoàng, thay mặt cho chính phủ nước Anh, bày tỏ lòng biết ơn trước sự đóng của ngài cho nước Anh.”
Mạch Gia Câu là một người có học am hiểu về triết học, anh ta cũng không mê tính về Nữ hoàng và toàn nước Anh mà người đại diện.
Nhưng anh ta vẫn nói: “Tôi là con dân trung thành nhất của Nữ hoàng, vì người, tôi sẵn lòng hy sinh máu chảy đầu rơi.”
Thượng tá George cười nói: “Chỉ cần nhiệm vụ của ngài thành công, Không quân Hoàng gia sẽ đồng hành cùng ngài suốt chặng đường, đưa ngài và số tiền của ngài ra nước ngoài, từ nay trở đi bắt đầu cuộc sống tự do tự tại tốt đẹp của ngài, sếp Mạch, từ tận đáy lòng tôi cảm thấy vui mừng hay cho ngài!”
Muốn vu oan giá họa đương nhiên phải đổi súng và chứng minh thư, đến cả viên đạn cũng phải đổi.
Những việc lặt vặt chạy chân đó không cần thượng tá George tự mình ra tay, đều có nhân lực sau lưng làm giúp anh ta.
Và hiện tại, sếp Mạch đi tìm súng, tìm kiếm khẩu súng của "Tiền Phi Long”, dùng để bắn chết Hạ Phác Hồng.
Nhưng anh ta vừa đi vừa nghe điện thoại.
Mà ở cùng căn khách sạn, trên một con đường khác, Tiền Phi Long nắm chặt điện thoại, đang chạy nhanh như điên.
Giống như Mạch Gia Câu, anh ta cũng đang tìm súng.
Đầu tiên anh ta tìm đến nơi giấu khẩu súng, tìm thấy thứ đang giả làm súng của anh ta.
Sau đó không chút do dự, anh ta nắm lấy băng đạn!

Nói về nhà họ Hạ.
Lúc này Hạ Phác Đình vừa mới thức dậy, tất cả người hầu trong nhà cũng vừa mới thức dậy không lâu, đang bận rộn ở trong phòng bếp.
Tô Lâm Lang ở tầng hầm, đang sửa chữa và phục chế lại đoạn ghi âm của Mạch Gia Câu và thượng tá George.
Kim máy hát chà trên đĩa than đen, tất cả cuộc trò chuyện giữa Mạch Gia Câu và thượng tá George đều có trong đó.
Nhóm vệ sĩ trong nhà gồm Ông Gia Minh, Johnny Trần, A Quý, A Dũng do Hạ Bình An dẫn đội, đang đứng ngay đằng sau cô.
Khi Tiền Phi Long gọi điện thoại tới, Tô Lâm Lang vừa mới đưa đĩa nhạc cho Hạ Bình An.
Tiền Phi Long nói: "Cô Tô, tôi đã đổi băng đạn rồi, bên trong là vỏ đạn trống rỗng, không thể làm hại được ai.”
Tô Lâm Lang nói: "Anh vất vả rồi."
Tiền Phi Long nói thêm: “Tôi sẽ xuất phát ngay lập tức, đi tìm thượng tá George để đánh tên đó một trận!”
Tô Lâm Lang vẫn nói như cũ: “Anh vất vả rồi!”
Cô cúp máy, vừa đi lên lầu liền bắt gặp chồng mình đang ngái ngủ ủ rũ, cô săn sóc hỏi: "Sao anh không nằm ngủ thêm một lát?"
Hạ Phác Đình nói: "Bữa sáng đã lên rồi, em chạy lên lầu nhanh lên rồi còn đi ăn bữa sáng.”
Bữa sáng ở nhà họ Hạ từ trước đến nay đều rất phong phú, từ khi Tô Lâm Lang mang thai, có thể gọi là xa hoa lãng phí.
Lúc này, từng chiếc xe ăn được các đầu bếp đẩy vào trong, yên lặng lướt qua hành lang không phát ra một tiếng động, đứng song song ngoài cửa phòng.
Hôm nay Tô Lâm Lang phải mặc lễ phục, còn phải trang điểm nhẹ, bởi vì hôm nay phải làm việc quan trọng cho nên cô phải đi sớm hơn một chút.
Sau bữa sáng vội vã, cô phải đi trang điểm và làm tóc, lúc này ông cụ Hạ Trí Hoàn cũng vừa mới trở về từ công ty.
Tuy rằng ông cụ Quý Thuyên đã ân cần mời đi, nhưng suy xét đến việc đến lúc đó hội trường sẽ rất hỗn loạn, Hạ Trí Hoàn quyết định không đi.
Thực ra ông cụ cũng rất lo lắng, suy cho cùng người thừa kế đời thứ tư của ông ấy, bây giờ hẳn chỉ mới lớn bằng một hạt đậu hà lan, vẫn còn chưa ngồi vững chắc trên giường mang thai, hội trường hôm nay không biết sẽ hỗn loạn đến mức nào, ông ấy cũng sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng khi mọi chuyện chưa xác định vả lại không thể giúp đỡ được gì, ông cụ cũng sẽ không nói gì.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận