Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 165:

.



Chương 165:
Tay Tô Lâm Lang mới nhẹ nhàng đặt lên, cơ bắp đau đớn của người đàn ông run rẩy dữ dội.
Cô ấn nhẹ một cái, cố gắng giảm nhẹ lực dán thuốc dán, rồi nghiêng đầu hỏi: "Cần nhẹ hơn hay không?"
Hạ Phác Đình lắc đầu: "Không cần?"
Anh sắp bùng nổ rồi.
Áo tắm mà vợ anh mặc cùng một cặp với áo tắm của anh, khinh anh không nhìn tới được, nên ở trong cô hoàn toàn không mặc gì.
Tròng mắt Hạ Phác Đình không nhịn được mà chuyển xuống, em gái đang cúi đầu, vừa hay đón nhận với ánh mắt của anh.
Nếu biết anh không mù mà chỉ đang giả vờ, với tính cách hung tàn của cô, có khi nào sẽ một tát đánh chết anh không?
Nói vài chuyện em gái nhỏ thích nghe, dời đi lực chú ý của cô.
Anh nói: "Vốn dĩ ngày mai chủ nông trường Tần sẽ tới, nhưng nghe nói chân anh bị thương, nên nói muốn lên núi bắt con sói để làm cho anh một cái bao đầu gối da sói, anh bảo Thiên Tỉ phát điện báo từ chối, sợ anh ta sẽ bị sói ăn luôn."
Tại nhà họ Hạ, dù ở trong xe hay trong nhà, điều hòa luôn ở mức hai mươi ba độ, sẽ không cần dùng đến bao đầu gối để giữ ấm.
Mà đối với người trong nông trường, Hạ Phác Đình ngoại trừ thương xót sự nghèo khổ của họ, cũng cảm thấy khổ sở và không đành lòng đối với sự chất phác và nhiệt tình của họ, chỉ vì chân anh không tốt, chủ nông trường Tần thế mà lại muốn đi bắt sói, anh cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Cũng cảm thấy bọn họ không khỏi quá đơn thuần và chất phác.
Tô Lâm Lang nói: "Tuy chủ nông trường Tần bị què, chỉ có thể chống gậy mặt đất. Nhưng kỹ năng thiện xạ của anh ấy rất chuẩn, sẽ không có việc gì."
"Bốn tỷ đó, anh sẽ đưa cho chủ nông trường Tần chi phiếu tám nghìn vạn trước, trực tiếp đưa đến ủy ban huyện của huyện Đam, đốc thúc bọn họ xây dựng một quỹ đặc biệt, xây một cao tốc bốn làn xe đến hải quan Cảng Thành, số tiền còn lại không đủ thì để ủy ban huyện ra kế hoạch thanh toán một lần nữa, đến lúc đó quỹ từ thiện do em quản lý, thấy thế nào?" Hạ Phác Đình lại nói.
Tay Tô Lâm Lang khựng lại một chút, cô hiểu rõ. Bốn tỷ tiết kiệm được kia sẽ chuyển tới quỹ từ thiện của Hạ thị, sau này sẽ do cô quản lý.
Ý tưởng này của cậu cả Hạ rất tốt, không uổng công cô tốn công tốn sức giúp anh giành đất.
Em gái nhỏ vô cùng vui vẻ, cô sát lại gần cậu cả hơn, thơm quá, thật mềm mại, thật tốt.
Đương nhiên, Hạ Phác Đình có thể kiếm nhiều hơn bốn tỷ ở Đại Lục, mà con đường ngay thẳng chính là chìa khóa tốt để kinh doanh.
Để chủ nông trường Tần mang chi phiếu, có thể nâng cao danh tiếng của anh trong huyện, cho nên mỗi bước trên bàn tính của anh đều được tính toán kỹ càng.
Nhưng dù gì cũng là tiền quyên góp của người ta, bàn tay trị giá bốn tỷ của Tô Lâm Lang mềm mại xoa bóp "Cảm ơn anh, anh Phác Đình!"
Chỗ bị hoại tử được vợ xoa bóp, dù đau cũng thấy vui, còn cảm thấy hơi thẹn thùng, Hạ Phác Đình, con người tiêu tiền như nước, dùng ngàn vàng để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân.
Tất nhiên anh cũng phải khoe hơn một chút: "Chờ sau này có tiền tiếp, chúng ta còn có thể làm thêm mấy con đường nữa."
Ý là sẽ không chỉ có mỗi quỹ quyên góp này, sau này chỉ cần cô có thể tiết kiệm ra tiền, anh sẽ tiếp tục quyên góp.
Vậy Tô Lâm Lang đã có thể không cần khách khí.
Không chỉ có một nông trường ở Đại Lục, cha cô có một vài chiến hữu rất nghèo ở vùng Tây Bắc, Đông Bắc, thường xuyên viết thư vay tiền cha cô, chỉ mượn ba tệ năm tệ, nhưng đó có thể là tiền ăn uống của con cái họ, cũng có thể là tiền cứu mạng người già.
Mà ba tệ năm tệ ở Cảng Thành chỉ có thể mua được một chai nước có ga xa xỉ.
Xoa bóp mông của con nhà giàu, xúc cảm rất tốt, cô hỏi: "Muốn phá bỏ và di dời phải đưa cho ông sáu Lục một tỷ sao?"
Số tiền này nghe có vẻ khá mê người, Tô Lâm Lang tính toán, xem thử có tiết kiệm được chút nào không.
Hạ Phác Đình nói: "Xã hội đen kiểm soát bán đảo Hồng Sơn không chỉ có mình ông sáu Lục, còn có một người tên Liêu Hỉ Minh, bọn họ là anh em khác họ uống máu ăn thề, cộng với hai công ty phá bỏ di dời, ước chừng chúng ta có thể mất tổng cộng tám trăm triệu, trong đó hai trăm triệu phân cho những hộ gia đình ở đó, còn bọn họ sẽ nhận sáu trăm triệu."
Tất cả các hộ gia đình ở đó chỉ nhận hai trăm triệu, còn xã đoàn lại muốn lấy sáu trăm triệu?
Tô Lâm Lang đã hiểu, tên khốn ông sáu Lục sao có thể mở được mỏ bạc.
Hiện giờ chính phủ Cảng Thành mục nát, xã hội đen tràn lan, mà tất cả những tổn thất đều đổ xuống trên người người dân.
Nói tới cũng hoảng hốt, tuy Cảng Thành giàu nhưng người giàu không phải là bình thường và người dân.
Mà là những tên băng nhóm và ông chủ lớn không tuân thủ pháp luật, táng tận lương tâm, cá lớn nuốt cá bé.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận