Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 246:

.



Chương 246:
Thời buổi này kinh doanh bằng băng video, vẫn chưa có chuyện in lậu.
Có diễn viên Nhật - Hàn cũng không hề có lời, bởi vì ngành vui chơi giải trí của họ cũng rất phát triển, mà trước mắt thì quy định của Đại Lục đã buông lỏng ra một ít, đó là một thị trường đại dương xanh chưa được khai thác rất khổng lồ, nhưng lại không có một nhà buôn bán nào kinh doanh theo con đường chính quy mà tất cả đều theo con đường buôn lậu.
Bởi vì là buôn lậu, cho nên một cuộn băng video có giá cao gấp vài lần, thậm chí hơn mười lần so với giá bán chính quy.
Anh em Hạ Thị lúc này, cho dù là Hạ Phác Đình cũng biết ở Đại Lục có cơ hội kinh doanh, nhưng cũng sẽ không tưởng tượng được nó nhiều đến thế nào!
Cũng không thể nghĩ tới, tài sản bị anh tùy tiện thu vào này rốt cuộc có thể giúp anh kiếm được bao nhiêu tiền.
Anh cười tủm tỉm nói: "Vậy nghe theo em gái thôi, liên lạc Đại Lục, hợp tác quay phim cùng công ty điện ảnh và truyền hình Đại Lục."
Về đến nhà, người Hứa Uyển Tâm nhìn thấy đầu tiên là Hạ Phác Húc mặc một bộ đồ vest, mang giày da, mông còn vểnh hơn con chuột túi.
Nhưng bà không thích Linda Tôn nên cũng không thích con trai của bà ta, tất nhiên chỉ liếc mắt xem thường một cái.
Bà đẩy chiếc xe lăn của Hạ Phác Đình, nói: "Ông nội của con gọi điện thoại tới, vẫn đang chờ con đấy."
Hôm nay ông cụ vẫn luôn chú ý tới việc hai vợ chồng họ đến quận Nam.
Các băng phái đã ỷ thế làm bậy vài chục năm nay, đây là lần đầu tiên có người không giao phí bảo vệ mà muốn chúng phá bỏ và dời đi nơi khác, tất nhiên ông cụ rất quan tâm.
Nghe nói ông nội đang đợi, Hạ Phác Đình vội vàng đi nhận điện thoại.
Hứa Uyển Tâm quan sát con dâu, thấy giày của cô một chiếc thì trắng, chiếc còn lại là đỏ thì biết là cô lại đi đánh nhau, bà cũng không nói gì thêm, chỉ nói: "Đi tắm rửa trước đi, mẹ sẽ bảo cô hầu người Philippines mang trà chiều đến phòng ngủ."
Lại nhìn đứa con út cầm mã tấu đi sau lưng con dâu, bà cười khổ sờ đầu của hắn.
Cho dù là ở Tinh Tế hay là nông trường thì Tô Lâm Lang đều không có mẹ, cho nên cô có một loại tình cảm đặc biệt đối với Hứa Uyển Tâm, nói thẳng lại không được nên đành nói với Hứa Uyển Tâm: "Mẹ, có con ở đây, bọn họ không sao đâu."
Ngay từ đầu là bởi vì không muốn bị vu oan thành đồng phạm bắt cóc, vì báo ơn nên Tô Lâm Lang mới vào hang ổ của bọn cướp.
Sau đó là vì tiền, số tiền quyên góp lên đến bốn trăm triệu, tương lai có thể sẽ có càng nhiều, vì tiền mà Tô Lâm Lang cứu mấy anh em nhà họ Hạ từ họng súng trở về, cho dù đó là kẻ vô dụng Hạ Phác Húc, chứ đừng nói tới Hạ Phác Chú và Hạ Phác Đình.
Phương diện khác thì có lẽ cô không có khả năng, nhưng cô có võ nghệ đầy mình, có thể che chở cho bọn họ.
Sợ mẹ chồng lo lắng cho sự an toàn của con mình, Tô Lâm Lang cũng nên nói rõ với bà, cho bà yên tâm.
Hạ Phác Chú chậm rãi đến đây, giơ con dao lên quơ: "Xoẹt!"
Hứa Uyển Tâm trừng mắt nhìn đứa con út một cái, rồi nói rất dịu dàng: "Lâm Lang, người phải cẩn thận chính là bản thân con đấy!"
Cuộc sống ở thuộc địa không quá tốt, những năm sáu mươi chính phủ và Đại Lục trở mặt, không chịu tiếp nhận Đại Lục đến Cảng Thành làm nhân viên, toàn bộ người dân Hồng Kông từng nằm trên đường cái để biểu tình, những năm bảy mươi vì thay đổi tình hình chỉ có người da trắng và người gốc Ấn mới có thể làm công nhân viên chức, cũng đã từng bùng nổ một cuộc xung đột lớn, tới những năm tám mươi, tội phạm ở các băng phái lộng hành, nhóm người giàu có như rau hẹ, chính phủ nước Anh cũng chỉ ngồi im liếc mắt nhìn các đăng đảng rồi thôi, còn người thường thì sao có thể áp chế được họ?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận