Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 158:

.



Chương 158:
Người phụ nữ đứng ở cửa ra vào trong chốc lát, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đấu giá viên, thế là cô tháo kính râm ra rồi mỉm cười chào hỏi.
Đấu giá viên cũng là một phụ nữ, mà những người phụ nữ ưu tú sẽ tán thưởng lẫn nhau.
Cô ấy cũng mỉm cười đáp lại, ở trên sân khấu đưa tay ra mời, tỏ ý bảo người phụ nữ xinh đẹp mặc sườn xám kia nhanh chóng vào chỗ.
Hành động trang trọng bất thình lình của đấu giá viên khiến những người còn lại cũng đều quay đầu nhìn.
Cả hội trường đều dán mắt vào người phụ nữ tao nhã mặc sườn xám kia, nghe tiếng giày da cao gót của cô gõ xuống sàn nhà, hơn phân nửa hội trường là đàn ông, ai cũng muốn biết người phụ nữ quý phái lộng lẫy này sẽ ngồi vào đâu.
Những ánh mắt một mực dõi theo, cho đến khi cô ngồi xuống bên cạnh Hạ Phác Đình.
Sườn xám và âu phục, nếu không có bình truyền nước biển treo trên đầu Hạ Phác Đình thì càng hoàn hảo hơn.
Chỗ ngồi của Quý Đình Hiên ở hàng phía sau, đến khi ngồi xuống anh ta mới nhớ ra đó chính là cô vợ Đại Lục của Hạ Phác Đình.
Vài ngày trước cô còn kiêu căng đảm nhận vị trí chủ tịch đại diện của Hạ Thị, gây chấn động cả Cảng Thành trên mặt báo.
Mặt dây chuyền ngọc lục bảo ở trước ngực cô và vòng tay, túi xách đã thể hiện rõ ràng thực lực của nhà họ Hạ.
Đúng vậy, anh ta đã bị đả kích thành công rồi, anh ta trao đổi ánh mắt với giám đốc Quách của Quách Thị, vào lúc này, tất cả những người đến đấu thầu mới bắt đầu chú ý đến bệnh nhân Hạ Phác Đình, cũng nhận ra rằng anh quyết tâm phải thắng.
Ngay trước khi mở màn lại phát hiện thực lực của đối thủ rất hùng hậu, bất kể là tướng quân mạnh mẽ đến mấy cũng sẽ e sợ, tim của Quý Đình Hiên đang đập bùm bụp!
Tô Lâm Lang cầm bảng số ra giá hỏi Hứa Thiên Tỉ: "Chốc nữa chị giơ cái này lên à?"
Hứa Thiên Tỉ kính cẩn lễ phép với chị dâu: "Chị cứ việc giơ bảng, còn thêm bao nhiêu tiền, con số bao nhiêu thì để em báo."
Cậu ta còn muốn tiếp tục trò chuyện với anh họ: "Anh họ anh mau nghĩ thử xem át chủ bài của Quý Đình Hiên là gì?"
Chuyện làm ăn buôn bán thay đổi chỉ trong nháy mắt, mà bây giờ Hạ Phác Đình không có bất cứ sự trợ giúp nào, đơn độc chiến đấu.
Rốt cuộc người chủ ngân hàng mũi khoằm đến từ phố Wall đã đưa át chủ bài gì cho Quý Đình Hiên chứ?
Ánh mắt anh lướt qua tên mũi khoằm kia, trong chớp mắt, Hạ Phác Đình đã nghĩ ra rồi.
Tiếng búa vang lên, cuộc đấu giá cũng chính thức bắt đầu.
Giá khởi điểm của miếng đất này là một tỷ hai, có hơi thấp so với giá thị trường, nhưng tính ra cũng rất hợp lý, thế nên vài công ty nhỏ ôm tâm lý biết đâu người may mắn là mình quyết định gia nhập đường đua để nhặt của hời.
Một tỷ ba, một tỷ tư, một tỷ bốn trăm năm mươi triệu, giá đất tăng lên từng chút một, nhưng chẳng mấy chốc các chủ đầu tư bất động sản lớn sẽ vào cuộc, đá văng những đối thủ không có tính uy hiếp này khỏi cuộc chơi.
Quách Thị giơ bảng: “Hai tỷ năm.”
Quý Đình Hiên nối gót theo sau: “Hai tỷ sáu.”
Cả hội trường tức khắc rộn ràng cả lên, chỉ trong một phút giá đã tăng gấp đôi, một kỷ lục mới trong lịch sử đấu giá đất của chính phủ Cảng Thành.
Nhưng chớp mắt một cái, toàn trường lại sôi trào, bởi Tô Lâm Lang cũng giơ bảng số của mình lên, hô giá: “Hai tỷ tám.”
Báo giá xong, cô nghiêng đầu nhìn, quả nhiên, Quý Đình Hiên cũng đang nhìn cô.
Tô Lâm Lang chầm chậm đeo kính râm lên, hai chân bắt chéo, ưỡn thẳng lưng, đôi môi đỏ mọng đẹp đến nao lòng.
Đúng lúc này, Hạ Phác Đình tranh thủ giải thích: “Là phí phá dỡ, trước giờ nhiệm vụ phá dỡ của chính phủ Cảng Thành luôn bị các câu lạc bộ lũng đoạn, chỉ cần câu lạc bộ bắt tay hợp tác với các chủ ngân hàng phố Wall là có thể gây khó dễ cho chúng ta, ví dụ như thu mười triệu phí bảo kê chẳng hạn.”
Chuyên môn của ông sáu Lục chính là cái nghề phá dỡ này, có điều ngày nay, chuyện phá dỡ còn dựa vào chính phủ, nhưng vì bị các câu lạc bộ lũng đoạn nên các nhà phát triển phải giao thêm phí bảo kê.
Và một khi phí bảo kê bị nâng cao, Hạ Phác Đình sẽ không thể kiểm soát nổi chi phí sản phẩm nữa.
Lúc này, Quách Thị lại giơ bảng số, nhưng do dự một lúc mới hô lớn: “Hai tỷ chín.”
Cả hội trường như dậy sóng, chỉ trong nháy mắt mà con số đã gần gấp ba giá khởi điểm, đúng là quá khủng khiếp.
Nhưng đây mới là thị trường bất động sản, một trăm triệu tiền mặt bên ngoài có thể chồng cao như núi, nhưng ở đây cũng chỉ là một bữa sáng.
Cũng có những người giơ bài, lại ngập ngừng mãi không dám báo giá, trái lại liên tục gọi điện, có lẽ là đang xác định vốn lưu động của mình có đủ không.
Bởi nếu đấu giá thành công thì phải đặt cọc ngay ít nhất ba mươi phần trăm, bằng không mảnh đất đó sẽ được xem là đấu giá không thành công.
Mà đấu giá không thành thì sẽ phải nộp số tiền phạt ngang với số tiền cọc, tùy theo đối tượng mà có mức giá khác nhau, nhưng ít nhất cũng phải tốn năm mươi triệu là ít, tiền chứ có phải lá me đâu mà muốn là có.
Mảnh đất đó tốt thật, nhưng giá lại quá cao, ai cũng muốn hốt được nó về nhưng không phải kẻ nào cũng đủ sức.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận