Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 537:

.



Chương 537:
Băng Nhạn tin thật, cô bé cầm một đống kẹo thỏ trắng, vui vẻ chạy ra ngoài tìm chỗ có nắng.
Sau khi tìm được chỗ có năng, cô bé bảo người giúp việc mang ghế ra, rồi ngồi xuống yên lặng ăn kẹo.
Trình Siêu đi giày vải bạt, mặc âu phục, nhưng là loại một bộ ba mươi đồng, hoàn toàn không có khuôn, được may bằng vải polyester chất lượng kém nhất.
Nếu không có hình thể của người làm lính, nhìn anh ấy sẽ rất khó coi.
Mà Tô Lâm Lang thì đang mặc một bộ đồ thụng màu đỏ đơn giản, mùa hè, bộ đồ cô mặc được may bằng vải tơ tằm, mát mẻ thoải mái, màu đỏ tươi cũng khiến cả người cô trẻ trung hơn, nhìn giống như một quả đào mật vậy.
Quả thật cô đang nghĩ rằng anh ấy xuất ngũ, không tìm được việc, cô suy nghĩ nên sắp xếp công việc gì cho người ra chiến trường từ năm mười bảy mười tám tuổi, không được đi học như Trình Siêu.
Anh ấy lừa Băng Nhạn, nói ăn kẹo dưới ánh mặt trời sẽ càng thơm hơn, cô cũng nghĩ rằng anh ấy đang lừa trẻ con, chọc vui cô bé.
Nhưng đúng lúc này, Trình Siêu bỗng nói: "Em gái em rất thông minh, cái gì cũng hiểu, anh lại là người thân, em cũng không hại anh, anh đây có thể nói thẳng."
...
Anh ấy bỗng ngồi thẳng người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Lâm Lang: "Anh vẫn còn phiêu hiệu, em hiểu ý anh đúng không?"
Đương nhiên Tô Lâm Lang hiểu, chỉ có quân nhân đang tại ngũ mới sở hữu phiên hiệu, khi đã xuất ngũ, phiêu hiệu sẽ bị che giấu.
Cô cũng ngồi thẳng lưng, hiểu được Trình Siêu vẫn là quân nhân, cũng chính là PLA chân chính theo như lời Tiền Phi Long nói.
Mà anh ấy có trong danh sách quân đội của Đại Lục, có quân nhân còn phiên hiệu đến Cảng Thành, một khi bị thẩm tra, sẽ bị bắt giữ ở Cảng Thành.
Cô gật đầu, thấp giọng nói: "Anh họ yên tâm, em hiểu ý anh, em cũng sẽ không nói chuyện này cho ai, bao gồm cả Hạ Phác Đình."
Trình Siêu cảm thán: "Thảo nào quản lý Tần nói bây giờ em là chủ tịch đứng đầu ở Cảng Thành, cách nói chuyện và làm việc của em thật sự rất khác."
Tô Lâm Lang chính là chủ tịch của Hạ Thị, nhưng người ở nông trường phô trương, cô đã biến thành chủ tịch đứng đầu Cảng Thành.
Người khác nghe thấy còn tưởng rằng cô là Thống đốc Cảng.
Trình Siêu nói: "Tổ chức của bọn anh nhiệm vụ khó khăn cần em giúp đỡ, đương nhiên dưới điều kiện kiên quyết là không ảnh hưởng đến Hạ Thị!"
Tổ chức của anh ấy chính quân khu tỉnh Quảng, trước mắt cũng chính là lực lượng bộ đội bảo vệ lãnh thổ biển Đông.
Từ bây giờ đến năm một chín bảy mươi bảy, bộ đội biển Đông chính là kẻ địch trực tiếp của hạm đội Viễn Đông nước Anh.
Không biết giúp đỡ tổ chức mà anh ấy nói có ý gì, nhưng họ đang trong phòng khách, bốn phía đều có cửa, trong nhà có mấy chục người giúp việc, họ có thể đi qua bất cứ lúc nào, đương nhiên không phải nơi để nói chuyện.
"Đúng rồi anh họ, anh muốn xem phòng em không, đi thôi, em đưa anh đi xem thử." Tô Lâm Lang nói xong thì đứng lên.
Trình Siêu cũng nhặt hết quà lên, anh giới thiệu từng cái một: "Đây có đồ hộp em thích ăn, còn có sừng hươu, ba kích anh tự kiếm được, đều tặng cho em rể, nghe quản lý Tần nói cậu ấy rất yếu, em lấy để bồi bổ cho cậu ấy."
Tô Lâm Lang cũng thấy Hạ Phác Đình có hơi yếu.
Sừng hươu và ba kích đều là đồ tốt, có thể tăng cường tính đàn ông, Hạ Phác Đình rất cần.
Tô Lâm Lang gọi người giúp việc Philippines bị câm đến, bảo cô ấy mang thuốc đông y vào phòng bếp, sắc cho chồng cô uống.
Tô Lâm Lang vào phòng mình, cô sợ Hạ Phác Chú tan học sẽ lỗ mãng xông vào, cô bảo Trình Siêu vào phòng sách, rồi đóng cửa lại.
Lúc này cô mới nói: "Anh họ nói đi."
Hôm nay Hạ Phác Đình về nhà rất sớm.
Nhưng cũng không phải bởi vì Trình Siêu đến nên anh mới trở về sớm.
Anh còn chưa biết chuyện Trình Siêu tới.
Ở Đại Lục đã xảy một chuyện khiến ông nội anh Hạ Trí Hoàn phải kinh hãi thét chói tai, hơn nữa ông ấy còn muốn gọi điện thoại khoe với tất cả bạn già của mình, còn muốn thông báo với truyền thông.
Thì ra, cậu ấm Hạ Phác Húc nhà họ đã đóng một bộ phim nói về cuộc sống bi thảm của người dân tầng lớp thấp nhất ở Đại Lục trước giải phóng, đương nhiên nó không được chiếu ở Cảng Thành, ở Đại Lục cũng chưa chiếu, tuy nhiên phim đã được gửi đến Cannes để tranh thưởng, sau đó, Hạ Phác Húc được đề cử làm ảnh đế.
Đương nhiên không phải nói anh ta đã được phong làm ảnh đế, trước mắt chỉ mới là đề cử.
Nhưng cậu ấy từ trước đến nay chỉ biết hưởng thụ bị đưa đến Đại Lục ăn cơm canh rau hơn nửa năm, vậy mà lại được đề cử ảnh đế, như vậy đã rất giỏi rồi.
Hơn nữa theo như đạo diễn nói, Hạ Phác Húc là người chăm chỉ rất đoàn phim, anh ta có thể chịu khổ, còn là người tiết kiệm.
Nói anh ta là cậu ấm ở Cảng Thành, hoàn toàn không có ai tin.
Tóm lại chính là, Hạ Phác Húc chẳng những thay da đổi thịt, mà anh ta còn trở nên nổi tiếng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận