Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 871:

.



Chương 871:
Tiền Phi Long lùi lại một bước, ra hiệu cho Tô Lâm Lang tiến lên.
Cô nói: “Cục trưởng Diêm, không biết chúng tôi có được phép tham gia và có thể xem kế hoạch hành động của ông hay không?”
Tô Lâm Lang không phải cảnh sát Cảng Thành, cũng không phải công an Đại Lục, thậm chí cô không có bất kỳ chức vụ nào. Nếu bắt buộc phải nói cô là gì thì có lẽ cô là một mắt xích kết nối mối quan hệ giữa Đại Lục và Cảng Thành.
Và vì những đóng góp của cô đối với hệ thống quân cảnh, nên hôm nay thực ra cô đã được liệt vào danh sách tổng chỉ huy của lần hành động này.
Tất nhiên, chẳng qua chỉ là chức danh vinh dự trên danh nghĩa, và niềm vinh dự đó cũng chỉ có thể dùng để tuyên dương trong tương lai.
Nhưng cô có quyền được biết toàn bộ chiến lược hành động.
Cục trưởng Diêm mang bản kế hoạch hành động ra, ra hiệu cho cô đi cùng mình ra xa mấy bước, rồi mới nói: “Tất cả nhiệm vụ đều liệt kê ở đây, mong muốn của chúng tôi là cảnh sát Cảng Thành chỉ cần tham gia là được, không cần phải xuất hiện trong nhiệm vụ cụ thể. Do sếp Tiền từ xa đến đây, nhiệm vụ lại rất nguy hiểm, chúng tôi vẫn phải coi sự an toàn của cậu ấy là trọng yếu.”
Bản đồ kế hoạch hành động được cục trưởng Diêm vẽ ra sau khi đến hiện trường, tổng hợp tất cả các thông tin tình báo, chia lực lượng thành từng đợt tiến công, phải tấn công như thế nào, lúc nào thì tấn công, đều được ghi rất chi tiết.
Cục trưởng Diêm để Tô Lâm Lang xem bản đồ này, không chỉ vì cô là chỉ huy danh dự, có quyền biết kế hoạch hành động. Mà còn muốn làm cô yên tâm, bởi hai người thân của cô đều ở trên con tàu đánh bạc.
Ông ta phải để cô biết quân đội đã cử bao nhiêu lính đặc nhiệm và cũng phải để cô biết, ngay cả khi tất cả những lính đặc nhiệm đó hy sinh hết, họ vẫn sẽ đảm bảo bắt được A Khôn, giải cứu A Hà và Hạ Phác Húc.
Tô Lâm Lang xem kỹ kế hoạch hành động hết một lượt, cũng đã hiểu sơ về toàn bộ kế hoạch hành động hôm nay.
Hiện tại là như thế này, trên tàu ngoài Hạ Phác Húc và A Hà, còn có 21 tên buôn ma túy và 7 nhân viên của sòng bạc.
Ngoài ra còn có hai tên buôn ma túy trên một con tàu đặc chiến gần tàu đánh bạc, họ là tài xế của A Khôn.
Nếu có tình huống khẩn cấp, A Khôn sẽ nhảy ra cửa sổ, nhảy thẳng lên tàu đặc chiến để trốn thoát.
Mà hiện tại con tàu đặc chiến là con tàu chạy nhanh nhất của hoàng gia Anh, chỉ có du thuyền Benetti của Ý mới có thể đuổi kịp.
Cho nên cục trưởng Diêm mới mượn du thuyền lớn của Hạ Phác Đình.
Hơn nữa, trong binh pháp có câu “Vi sư tất khuyết”, theo ý mà Tô Lâm Lang hiểu là trong chiến đấu, khi quân đội thiết lập vòng vây, không được siết chặt quá, phải để lại kẽ hở cho địch.
Phải để địch tưởng rằng mình vẫn còn đường thoát, không phải có liều mạng chính diện với mình, rồi từ từ chia thành nhóm để tiêu diệt địch từng đợt, như vậy mới có thể giảm thiểu tối đa thương vong cho quân ta.
Không ngờ, cục trưởng Diêm quả thực là người từng trên chiến trường lui về, rất am hiểu về việc hành quân đánh giặc. Suy nghĩ của ông ta và Tô Lâm Lang giống hệt với nhau.
Kế hoạch hành động, thiết lập vòng vây của ông ta hoàn toàn phù hợp với ý nghĩ của cô.
Và chỗ cố ý để lại kẽ hở cho A Khôn, chính là con tàu đặc chiến kia, toàn bộ hành động cũng sẽ bắt đầu từ con tàu đặc chiến này.
Cất bản đồ kế hoạch hành động lại, với mục tiêu cuối cùng là bắt giữ tất cả bọn buôn ma túy, Tô Lâm Lang thay mặt Tiền Phi Long đưa ra yêu cầu.
Cô nói: “Cục trưởng Diêm, giao con tàu đặc chiến kia cho cảnh sát Cảng Thành đi, để họ tiến công và chiếm đóng, ông thấy sao?”
Cục trưởng Diêm lập tức nói: “Không được đâu!”
Rồi lại nói: “Bà chủ Hạ, khi đội cảm tử của chúng tôi lên tàu đánh bạc, sẽ đối mặt với cuộc giao tranh ác liệt với bọn buôn ma túy. A Khôn chắc chắn sẽ nhảy lên tàu đặc chiến trốn thoát ngay lập tức. Bản thân ông ta đã rất hung tàn, lại còn có tên thuộc hạ là A Thang, còn ghê gớm hơn nữa. Việc canh giữ tàu đặc chiến cũng không hề dễ hơn đội cảm tử, tôi sợ cảnh sát Cảng Thành sẽ không trụ được, vẫn nên để người của chúng tôi đảm nhiệm đi.”
Hành động sắp bắt đầu rồi.
Ngoài đội cảm tử đầu tiên lên tàu, còn cần vài người đi kiểm soát con tàu mà A Khôn muốn dùng để trốn thoát, ở trên tàu chờ xử lý anh ta. Nhiệm vụ này rất quan trọng.
Vì người thực hiện cần phải đối mặt trực tiếp với A Khôn và A Thang, bắt giữ họ.
Mà theo Tô Lâm Lang thấy, cô và kiếm Raikiri của cô là những người thích hợp nhất cho nhiệm vụ này.
Trùng hợp, cục trưởng Diêm cũng hiểu rõ về cô, nên cô cũng nói thẳng: “Nếu để tôi và sếp Tiền đảm nhiệm, tôi có thể dùng kiếm, sẽ không phát ra tiếng động, không kinh động đến người ở trên tàu. Vậy thì ít nhất tôi có thể giúp đội cảm tử tranh thủ được 30-50 giây ưu thế để bắn trước. Một giây cũng có thể là một mạng người rồi, chúng ta phải cố gắng giảm thiểu thương vong cho đội cảm tưởng, ông nghĩ sao?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận