Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 949:

.



Chương 949:
Trong nhà chỉ một cháu dâu là Tô Lâm Lang, mẹ chồng cô mộng thai, vậy chẳng phải là cô có thai hay sao?
Thật ra hồi nãy nghe Tô Lâm Lang nói thì Hạ Trí Hoàn đã nghi nghi, ông cụ cảm thấy giấc mộng của Hứa Uyển Tâm chắc là thai mộng.
Ông cụ còn bảo quản gia Lưu đi giở sách ra xem, coi như nghiệm chứng suy nghĩ trong lòng.
Nhưng mà ông cụ cũng lớn tuổi rồi, có hai đứa con trai và năm đứa cháu, tuy rằng ông cụ cũng rất hy vọng nhà mình có thể tứ đại đồng đường, nhưng cũng không sốt ruột đến mức bắt gió bắt bóng, vì một giấc mộng của con dâu mà ồn ào nhốn nháo.
Ông cụ chỉ nói nhỏ với quản gia Lưu để gọi điện cho bác sĩ Hoàng, hẹn bác sĩ nhanh chóng tới một chuyến.
Trùng hợp là tối hôm qua Hạ Phác Đình đã hẹn bác sĩ Hoàng, bây giờ chắc là ông ấy đang trên đường tới.
Anh em Hạ Phác Đình vội vàng chạy tới, còn chưa kịp ăn cơm sáng, phải nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn sáng cho họ.
Hạ Phác Hồng hôm nay khác hẳn với ngày thường.
Cậu ta không chỉ kiên nhẫn đỡ ông nội về phong, một lát sau Hạ Phác Chú cũng đẩy Hạ Chương xuống, cậu ta cũng không liếc mắt một cái rồi phủi mông bỏ đi như mọi khi.
Hạ Chương nói chuyện chậm chạp, lắp bắp, cậu ta cũng kiên nhẫn nghe, thỉnh thoảng còn đáp lại vài câu.
Trong phòng ông cụ chỉ có quản gia Lưu, bảo mẫu Nguyệt Hoa và hai vệ sĩ trực ban, đều là người một nhà, nói chuyện cũng không cần quá kiêng dè. Ông cụ không tiện hỏi kỹ, nhưng lúc hỏi Hạ Phác Hồng công việc của cậu ta thế nào, Hạ Phác Hồng cũng không đáp vỏn vẹn một câu đừng hỏi, có nói cũng không hiểu như bình thường.
Hôm nay cậu ta kiên nhẫn nói với ông cụ về công việc của mình.
Ví dụ như kết hợp những vật liệu tối tân nhất trên thế giới để chế tạo thiết bi ẩn nấp hồng ngoại cho máy bay, tàu thuyền, cùng với thực hiện phối hợp liên động giữa các tàu thuyền dựa vào cơ sở vô tuyến điện, tóm lại, tất cả đều xoay quanh các loại vũ khí chiến lược.
Cậu ta là nhân tài chuyên nghiệp, nói tiếng Trung tiếng Anh lẫn lộn, tốc độ còn rất nhanh.
Hạ Trí Hoàn hơi lãng tai, nhưng ông cụ không thích đeo máy trợ thính, thế là chỉ nghe bập bõm vài câu, nghe đại khái cho biết mà thôi.
Ông cụ từng sống ở nông trường quốc doanh, đã biết rằng bộ đội Đại Lục dạy dỗ con cháu rất tốt, nhưng mà nhìn Hạ Phác Hồng bình thường điên điên khùng khùng bây giờ lại ngoan như vậy, ông cụ vẫn thầm cảm thán, đưa cậu ta đến Đại Lục đúng là quyết định đúng đắn, cậu ta thay đổi nhiều thật!
Với người già mà nói, con cháu trong nhà trở nên ngoan ngoãn hơn là chuyện tốt.
Thế là tâm trạng của ông cụ càng tốt hơn.
Hạ Trí Hoàn thấy gần đây Hạ Phác Húc cũng rất ngoan, thế là ông cụ chuẩn bị gọi Hạ Mặc – người năm đó làm hỏng việc nên suýt hại chết Hạ Phác Đình – từ Thụy Sĩ về, cả nhà đoàn tụ đón năm mới.
Nhưng mà đó là dưới tình huống ông cụ còn chưa biết cháu dâu mang thai. Nếu Tô Lâm Lang mang thai thật thì kế hoạch của ông cụ phải thay đổi hết.
Đương nhiên, trước tiên phải nghe bác sĩ nói thế nào đã.
Cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện, chỉ chốc lát sau bác sĩ Hoàng đã tới, đúng lúc cũng lâu rồi ông cụ chưa gặp bác sĩ, cần phải kiểm tra, thế là từ ông cụ đến Hạ Phác Đình, Hạ Phác Hồng, lại đến Tô Lâm Lang, Hạ Chương đều xem mạch.
Trước giờ Tô Lâm Lang rất tự tin vào sức khỏe của mình, cô qua loa để bác sĩ xem mạch, sau đó cũng không hỏi kết quả, nhẹ nhàng vỗ vỗ đùi chồng, ra hiệu bằng mắt cho anh rồi về phòng trước.
Cô vừa đi, vèo vèo vèo, Hạ Phác Chú và Băng Nhạn chạy mất, Hạ Phác Hồng cũng vội vàng sủi.
Không nói đến mấy đứa trẻ.
Hạ Trí Hoàn nhìn theo bọn nhỏ ra cửa, ông cụ hỏi bác sĩ Hoàn: “Hồng Tử nhà tôi không sao chứ?”
Vợ chồng Hứa Uyển Tâm và Hạ Chương cũng ở đây, bà nói: “Cha à, Phác Hồng trông có vẻ khỏe mạnh hơn lần trước con gặp nó.”
Hạ Phác Hồng vẫn rất gầy, nhưng mà so với lúc ở nhà thì cậu ta có da có thịt hơn hẳn, tinh thần cũng tốt, thế nên Hứa Uyển Tâm cảm thấy chắc là con trai vẫn khỏe mạnh.
Bác sĩ Hoàng cũng cười nói: “Cậu ba vẫn chưa làm chuyện đó, có tinh khí có nguyên dương, về sau bảo cậu ấy chú ý nghỉ ngơi, chịu khó phơi nắng là được, những phương diện khác không có vấn đề gì.”
Hạ Trí Hoàn gật đầu, bây giờ ông cụ mới chú ý đến cháu trai cả mà mình thương yêu nhất: “Phác Đình có vẻ ủ rũ, mạch của thằng bé vẫn ổn chứ?”
Hạ Chương cũng giơ tay chỉ chỉ con trai: “Phác Đình, không ngủ ngon?”
Hứa Uyển Tâm thấy mặt con trai cả vàng như nến, thần thái uể oải, bà cũng hỏi bác sĩ Hoàng: “Mạch của Phác Đình không có vấn đề gì chứ?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận