Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 264:

.



Chương 264:
Đùa giỡn cũng có giới hạn, vệ sĩ cũng là người làm công, không thể làm khó họ quá đáng được.
Cho nên khi Tô Lâm Lang thấy mấy người vệ sĩ sắp bị hù chết, cô tìm được Hứa Thiên Tỉ, nói cậu ta đặt súng ở một nơi tương đối nổi bật, để nhóm vệ sĩ có thể tìm được kịp thời.
Nhưng con dao găm của đội trưởng đội vệ sĩ thì không thể trả lại, nó là tiền đặt cược, đến thời điểm mấu chốt Tô Lâm Lang mới có thể lấy ra.
Còn một thứ là di động của quản gia nhà họ Cố, lúc này quản gia đang đứng ở hành lang thông đến căn phòng nhỏ khóc không ra nước mắt. Tô Lâm Lang cầm chiếc điện thoại qua: "Bác ơi, cháu mới vừa nhặt được vật này, có phải của bác không?"
Quản gia hơi sững sờ rồi vội nói: "Đúng, là của tôi."
Người ta hay gọi là tai qua nạn khỏi, mợ chủ Hạ này nhất định là cọng rơm cứu mạng của ông ta.
Quản gia Cổ nhận lấy điện thoại, thầm cảm ơn trời đất: "Cám ơn cô, cô Tô!"
Ông ta cầm điện thoại di động đi tìm nhóm vệ sĩ. Cũng hay, hai vệ sĩ bị mất súng đang cuống cuồng thì trong nháy mắt đã kiếm được súng, hơn nữa còn tìm thấy ở một nơi rất nổi bật.
Hai người họ nhìn nhau, ai cũng sợ như thấy quỷ nhưng không hề dám nói cái gì. Họ chỉ có thể tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vừa sợ hãi vừa thấp thỏm!

Tô Lâm Lang đi tới phòng khách nhỏ, bên trong có mười mấy người đàn ông đang hút xì gà uống rượu vang, thấp giọng nói chuyện phiếm.
Nhưng không có Hạ Phác Đình bên trong, cô nhìn kỹ một chút, cũng không tìm được ông cụ Cố.
Vì vậy cô tiếp tục đi về phía trước, tìm thấy một căn phòng nhỏ hơn. Hạ Phác Đình cầm gậy, đưa lưng về phía cô, trên ghế sofa là một ông lão hơn tám mươi tuổi, hơi mập, mặt mũi hồng hào, cạnh đó là một người đàn ông trung niên mặc đồ tây, vẻ ngoài nghiêm túc. Trong số họ, một người là ông cụ Cố Cố Thiên Kỳ, người kia là chủ nhà Cố Trấn Đông.
Cô vừa bước tới thì nghe Hạ Phác Đình nói: "Cố thị có nguồn tài nguyên tốt như vậy, nếu nghe theo tôi thì giá trị công ty sẽ còn tăng cao nữa. Nhưng bởi vì ngài còn cố chấp theo lối mòn nên chưa bao giờ đồng ý. Thị trường sẽ càng ngày càng nhỏ, khi cải cách tới, ngài không thay đổi thì sẽ bị đào thải!"
Ông cụ Cố cười cười: "Phác Đình, cậu là người trẻ tuổi, tư tưởng tiến bộ thì tôi có thể hiểu được. Nhưng trên thương trường phải nói chuyện bằng kinh nghiệm, có câu nói này hay lắm, đó là trứng đừng đòi khôn hơn vịt. Tôi cũng cảm thấy rất phải, nhà họ Cố chúng tôi không nhất định sẽ bị đào thải, nhưng cậu liều lĩnh như vậy thì sớm muộn gì cũng chịu thua thiệt mà thôi!"
"Chuyện nghe lời người đi trước là bởi vì nước ta đã từng là một nước nông nghiệp, cần kinh nghiệm của bậc lão làng. Còn bây giờ đã là thời kỳ kinh tế xã hội, chúng ta đều đang làm trong ngành tài chính, dĩ nhiên là kinh nghiệm của tôi có thể nhiều hơn cả ngài." Hạ Phác Đình phản ứng khá gay gắt.
Chắc hẳn ông cụ Cố rất tức giận, mặc dù còn mỉm cười nhưng đã bắt đầu ho khan.
Không biết bọn họ tranh cãi cái gì, nhưng Cố Trấn Đông vừa nhìn thấy Tô Lâm Lang ngoài cửa là đứng phắt dậy: "Cô là ai ?"
Sau đó ông ta mới nhìn kỹ lại: "Đây không phải là vợ của Phác Đình đó chứ?"
Ông cụ Cố ngồi ngay đối diện cánh cửa, nghe được mấy chữ vợ của Phác Đình, ông ta cũng ngẩng đầu lên nhìn thử: "Đây chính là vợ của Phác Đình?"
Ở Cảng Thành cũng có những người phụ nữ được làm chủ gia đình, nhưng lúc nào họ cũng bị phái nam bài xích.
Dĩ nhiên, dù Tô Lâm Lang là chủ tịch ở Hạ thị, cô cũng tuyệt đối không được cánh đàn ông mời nói chuyện làm ăn.
Nhưng cô tới đây là để kiếm tiền quyên góp, vì vậy không cần ai mời, cô vẫn thoải mái bước vào trong phòng: "Đúng vậy."
Cậu chủ Hạ vẫn luôn đối mặt với ông cụ Cố bỗng nhiên quay đầu, liền thấy vợ.
Anh thấy vợ nhìn rất khác.
Anh nghĩ cô sẽ mặc váy dạ hội kiểu công chúa, kiểu màu hồng bồng bềnh đáng yêu. Không ngờ là hoàn toàn ngược lại, mẹ anh lại chọn cho cô chiếc váy dự tiệc màu xanh lá cây, hơn nữa Hạ Phác Đình không biết phải hình dung như thế nào.
Cô gái này luôn là công chúa nhỏ bé trong vòng tay anh, nhưng khi mẹ anh cho cô ăn diện, cô lại trở thành một nữ vương cao quý mà đẹp lạnh lùng.
Lúc nãy Cố Trấn Đông còn lầm tưởng đây là một nữ minh tinh, có chút ngại ngùng. Nhưng đàn ông không cho phép phụ nữ nghe mình bàn công việc, ông ta liền chuẩn bị khuyên Tô Lâm Lang trở về phòng khách.
Thế nhưng khi ông ta vừa chuẩn bị khuyên cô thì lại nghe cha nói: "Cô Tô, ngồi xuống, chúng ta trò chuyện một lát đi."
Mới ban nãy cậu chủ Hạ còn đang đối chọi tương đối gay gắt cùng ông cụ Cố, hùng hổ dọa người, đang khiêu khích mức độ chịu đựng của ông lão này.
Nhưng khi vợ mình bước ngang qua, anh cũng ngơ ngẩn, bàn tay bỗng siết chặt cây gậy theo bản năng.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận