Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 298:

.



Chương 298:
Có Tô Lâm Lang ở bên, Hạ Phác Chú đương nhiên không cần người giúp việc.
Cậu ta đã háo hức từ sớm, chị dâu vẫn còn đang đóng gói hành lý, cậu ta đã chạy ra ngoài cổng rồi.
Thu dọn xong hành lý, Tô Lâm Lang vừa định ra ngoài thì điện thoại di động reo lên.
Cô nghe máy, là Hạ Phác Đình, anh đã đi làm, đang ở công ty Hạ thị.
Anh hỏi: "Về nhà mẹ đẻ sao?"
"Có gì không?" Tô Lâm Lang hỏi.
Giọng điệu của cô trước giờ đều lạnh như băng, nhưng cậu cả Hạ đã nghe mãi thành quen, không giận mà chỉ đáp lại một cách dịu dàng: "Có đi thì nhớ lên núi một chuyến, là ngọn núi đối diện nông trường đó, nhất định phải đi, nhớ phải nhìn xuống dưới."
Nhìn xuống dưới?
Lên núi không nhìn xuống dưới, chẳng lẽ muốn nhìn lên trời?
"Được. Đúng rồi, nhớ kích hoạt chuyển vùng điện thoại cho em nhé." Tô Lâm Lang nói xong, cúp điện thoại.
Trương Hoa Cường quá mức sốt ruột, Tô Lâm Lang mới vừa ra cửa thì Thủy Tử đã gọi điện đến báo: "Chị dâu, Trương Hoa Cường thật sự muốn về Đại Lục, người của hắn mua vé xe hôm nay, vào lúc một giờ hai mươi phút chiều, toa số mười hai."
Tô Lâm Lang nghĩ rằng sớm nhất cũng phải đến ngày mai Trương Hoa Cường mới đi, vậy mà hôm nay đã đi rồi?
Cô xách hành lý chạy theo, nói với tài xế A Quý: "Chạy nhanh lên, đến bến cảng."
Còn gọi điện thoại đến nông trường, báo cho quản lý Tần: "Bác, là ngày hôm nay, Trương Hoa Cường bắt cóc Hạ Phác Húc đến Đại Lục trước, Hạ Phác Húc là người quốc tịch Mỹ, báo án đi!"
Cô vừa cúp điện thoại, Cố Khải Toàn đã thò tới nói: "Chị dâu, Quý Đình Phong cũng muốn tới đây, nhưng cha cậu ta lo lắng Đại Lục có cướp bóc, không dám để cậu ta đến đó một mình, hì hì, ông nội của tôi thì không sợ."
Ông nội của cậu ta chẳng những không sợ mà có lẽ còn vô cùng muốn thuê cô làm vệ sĩ cho đứa cháu nội cưng của ông ta suốt hai mươi bốn giờ nữa kìa.
Tô Lâm Lang chê xe lửa quá chậm, nên cô chọn bến cảng duy nhất có thể đi bộ qua cửa hải quan.
Dọc theo đường đi, cô cũng thỏa thuận với hai cậu bé, một là đừng làm phiền làm ồn đến cô, nếu không sẽ không săn thỏ cho, hai là ăn ở cũng không được phép quá đặc biệt, nếu không sẽ đưa về ngay lập tức!
Hai đứa nhóc này vẫn chưa biết bọn họ sẽ khổ như thế nào, do vậy nên đồng ý thoải mái.
Tốc độ nhanh như chớp, vừa đảo mắt đã đến bến cảng, việc kiểm tra khi qua biên giới tất nhiên rất phiền phức, xếp hàng hơn hai tiếng đồng hồ, lại đi thêm nửa tiếng mới tới bến tàu.
Tới đón Tô Lâm Lang là anh của Lý Hồng Tinh - Lý Hồng Quân đang đứng trên bậc thềm nhìn xung quanh.
Lý Hồng Quân nhìn thấy nhóm người, có A Tam mặt đen, có tên béo hói nửa đầu, hai đứa nhỏ choai choai, sau đó mới thấy Tô Lâm Lang mặc một cái quần túi hộp và áo thun: "Cô là Lâm Lang?"
Tô Lâm Lang đã nhìn thấy chiếc xe, là chiếc máy cày của nhà máy, cô đặt hành lý lên xe máy cày rồi hỏi: "Bác tôi đâu?"
Lý Hồng Quân vẫn thấy không quen: "Cô vốn bị nói lắp mà, sao bây giờ lại nói chuyện lưu loát thế?"
Đã mười hai giờ trưa, Tô Lâm Lang muốn nhanh chóng đến nhà ga.
Trước hết cô cầm khuỷu tay Cố Khải Toàn ném vào trong xe, giúp Hạ Phác Chú lên xe, sau đó cầm lấy hai cần gạt khởi động máy cày, ra hiệu cho vệ sĩ quản gia nhà họ Cố nhanh chóng lên xe, chính mình ngồi vào ghế lái, hỏi lại: "Hồng Quân, quản lý Tần có đến nhà ga không?"
Lý Hồng Quân nói: "Các ông bác trong nông trường chúng ta hôm nay đều đến nhà ga, mà cô thật sự là Lâm Lang à?"
Cô lại hỏi: "Tại sao hôm nay mọi người đều phải đến nhà ga vậy?"
Bắt cóc người nước ngoài ở Đại Lục, nhất định Trương Hoa Cường và Diệp Khánh Vinh sẽ bị xử bắn.
Quản lý Tần đã báo án, Đại Lục có đội ngũ công an sẽ bắt được bọn họ.
Nhưng nếu Tô Lâm Lang chưa nhìn thấy bọn họ bị bắt thì trong lòng không an tâm, cô cần phải nhìn chằm chằm, đạp ga hết cỡ, chiếc máy cày xịt đầy khói đen, xuất phát.
Lý Hồng Quân mới phát hiện được cô em gái hiền lành ở nông trường đã có thể nói lưu loát, lại còn phải khuyên cô lái chậm một chút: "Cô lái chậm lại đi, phía sau xe có khách đấy, hai đứa nhỏ kia bị xốc muốn nẩy lên trời rồi kìa."
Thời buổi này máy cày đã có thể đi vào thành phố, nếu muốn nhanh thì cũng có thể chạy đến năm mươi mã lực, chỉ là khá hao dầu, tất nhiên cũng rất xốc.
Quản gia Cổ nhà họ Cố và vệ sĩ A Tam đều bị xốc đến muốn khóc, hai đứa nhỏ lại vô cùng hào hứng.
Hạ Phác Chú nói to: "Đây là xe mui trần của Đại Lúc đúng không, đít xe xịt khói đen lại còn có thể nhảy disco, quá tiên tiến rồi!"
Cố Khải Toàn bị xốc lên xốc xuống, la lớn: "Việc này quá kích thích rồi, tôi không ngờ rằng nông trường sẽ có nhiều kích thích đến như vậy!"
Lý Hồng Quân quay đầu lại nhìn thoáng qua đã hiểu: "Lâm Lang, hai đứa nhỏ này là con nhà có tiền đúng không, chưa thấy bao giờ."
Còn nói: "Lúc Hạ Phác Húc vừa tới cũng như vậy, qua ba ngày mới bắt đầu khóc, khóc mỗi ngày!"
Hai đứa ngốc, chờ xốc nẩy một hồi, mông đau, lúc đó sẽ khóc cho mà xem.
Suốt dọc đường va đập, mắt nhìn thấy đã đến giờ, xe lại quá tải, Tô Lâm Lang cũng chỉ có thể cố hết sức đạp ga.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận