Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 240:

.



Chương 240:
Tục truyền rằng, nếu trong giang hồ có ai phải đối đầu với ông ta thì cơ bản là có thể tuyên bố về hưu trước, nằm trên giường dưỡng lão.
Theo Hạ Phác Chú thì chị dâu nên đội mũ lưỡi trai vào, nhưng mà Tô Lâm Lang chỉ mặc một cái váy hai dây rồi lên đài?
Hơn nữa, cô còn nói một câu khiến Hạ Phác Đình cũng hoảng loạn, biểu cảm trên mặt cũng thay đổi.
“Nếu nhị đường chủ Liêu cảm thấy vừa nãy tôi thắng nhờ may mắn, như vậy đi, tôi đứng tại chỗ nhường ông ba chiêu, nếu tôi thắng thì ông khuyên ông sáu rửa tay gác kiếm đi.” Tô Lâm Lang nói xong thì duỗi tay ra, Hạ Bình An đưa kiếm cho cô.
Hạ Phác Chú sắp véo tím cả đùi anh cả: “Anh cả, như vậy không được, quá mạo hiểm.”
Cậu ta không dám nói nhận thua, giao tiền rồi chạy mất nữa, cậu ta biết kiếm tiền không dễ, nhưng thế này thì quá mạo hiểm.
Trong khoảnh khắc này cậu ta đã hiểu vì sao anh cả sợ vợ, nhưng hình như họ đều bất lực.
Tô Lâm Lang mặc váy ngắn màu hồng nhạt và áo hai dây màu trắng, dưới chân là một đôi giày thể thao trắng, tóc búi cao, cho dù Tô Lâm Lang cầm một thanh kiếm Nhật vừa dài vừa mảnh, cho dù ông sáu Lục và Liêu Hỉ Minh đều biết truyền kỳ về cô, họ cũng không tin cô có thể chịu được ba chiêu trong khi đứng im tại chỗ.
Liêu Hỉ Minh nhìn ông sáu Lục.
Mà ông sáu Lục đang nhìn thanh kiếm trong tay Tô Lâm Lang, là một thanh Raikiri.
Đây là loại kiếm mà quân đội Nhật Bản chế tạo riêng cho các tướng lĩnh cấp cao xâm lược nước Hoa trong chiến tranh thế giới thứ hai, chỉ có mấy thanh đạt tới mức hoàn mỹ, sau này rơi vào tay quân đội nước Hoa, lại truyền lưu tới Cảng Phủ. Lúc nó được bán đấu giá ở Sotheby’s, ông sáu Lục cũng tham gia đấu giá, nhưng đại gia Hạ Phác Đình đã giành được nó.
Đây là một thanh kiếm tốt, nghe nói là chém sắt như chém bùn.
Cuối cùng, ông sáu Lục nhắm mắt, Liêu Hỉ Minh rút côn nhị khúc ra rồi nói: “Cảm ơn.”
Ông ta dùng một cặp côn nhị khúc bằng gỗ đàn hương đỏ bọc đồng, động tác rất là đẹp mắt, lúc này mặt trời đang lặn xuống, ánh nắng chiếu rọi, côn nhị khúc trong tay ông ta từ hai đến bốn đến sáu đến tám, chỉ trong nháy mắt đã quay tròn như một đóa hoa màu tím đỏ.
Tô Lâm Lang quả nhiên không cử động, đằng sau cô là A Thái với cặp “trứng” sưng to bị treo lên, cô chỉ cầm chuôi kiếm, tay rũ xuống, tùy ý cầm chuôi kiếm.
Liêu Hỉ Minh đang làm màu, đương nhiên, ông ta cũng đang quan sát Tô Lâm Lang, thấy cô có vẻ nhút nhát, cũng không nhắm vào giữa, chỉ vung côn qua bên sườn của cô với ý định đánh ngất Tô Lâm Lang.
Gần như là cùng một lúc, cô nhanh chóng ngả ra sau và vung kiếm lên.
Kiếm quân đội kiểu Nhật là phát minh dành riêng cho đám người Nhật thấp bé kia, cũng rất thích hợp với phụ nữ có vóc dáng nhỏ. Chiều dài của nó cộng thêm bốn chi trời sinh mềm mại của phái nữ, quả thực là song kiếm hợp bích, xuất thần nhập hóa.
Ánh sáng hoàng hôn tiếp theo hiện ra, chỉ nghe “keng” một tiếng, chén trà trong tay ông sáu Lục vỡ thành từng mảnh, nước trà văng tung tóe khắp nơi.
Côn nhị khúc bằng gỗ tử đàn trong tay Liêu Hỉ Minh đã bị đứt ba tấc.
Tô Lâm Lang vẫn chưa di chuyển, nhưng chỉ với một cái ngả lưng, cô tránh đòn một cách hoàn mỹ, còn chém đi một đoạn côn nhị khúc của Liêu Hỉ Minh.
Hạ Phác Chú vỗ bùm bụp vào chân anh cả: “Anh cả có thấy không, chị dâu chém một đoạn côn nhị khúc kìa!”
Đương nhiên là Hạ Phác Đình đã thấy, ánh mặt trời chiếu vào người vợ, đường cong tuyệt đẹp và đầy sức lực, váy màu hồng nhạt, búi tóc đáng yêu, cô cười để lộ hai cái má lúm sâu, nói: “Nhị đường chủ, còn hai chiêu nữa.”
Côn chỉ bị chém mất ba tấc, vẫn dùng được, Liêu Hỉ Minh cũng nóng nảy, ông ta lập tức văng côn, lúc này Tô Lâm Lang thậm chí còn không nghiêng người, cô chia côn nhị khúc của ông ta thành hai nửa.
Liêu Hỉ Mình nhìn cán côn còn sót lại trong tay, lại liếc nhìn ông sáu Lục, vô cùng khiếp sợ.
Họ cho rằng Tô Lâm Lang thắng ván trước là nhờ có vệ sĩ hỗ trợ.
Mà người Đại Lục hầu như chẳng ai luyện kiếm Nhật, thế nên họ không ngờ rằng cô có thể dùng nó.
Giống như một núi băng trôi vậy, chỉ khi sắp đụng phải nó thì ông sáu Lục mới biết nó lớn cỡ nào.
Ông ta gật đầu thật mạnh, sau đó dùng ngón trỏ và ngón giữa gõ lên bàn, làm động tác quỳ, đây là tiếng lóng giang hồ, ông ta ám chỉ Liêu Hỉ Minh dùng hết toàn lực để chiến thắng.
Được rồi, tử đàn dù sao cũng là vật liệu gỗ, dễ bị chém.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận