Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 392:

.



Chương 392:
Trong lúc đang nói chuyện, Tô Lâm Lang đã bước vào phòng khách nhà họ Tiền.
Người nhà họ Tiền ở Cảnh Thành không nhiều lắm, chỉ có hai chị em lão bá tước và Tiền Phi Long.
Phòng khách nhà họ được bày trí đầy hoa lệ, nội thất được làm từ gỗ đàn hương lá nhỏ, cái nào cái nấy đều được đánh cho bóng loáng hết lên.
Song trên tường có dán khinh khí cầu, ruy băng, banner kiểu phương Tây, rõ ràng là chẳng ăn nhập gì vào nhau.
Tô Lâm Lang nhìn quanh một vòng, chợt thấy trên chiếc bàn dài giữa phòng khách có một chiếc bình ngọc kiểu Trung Quốc được dùng để cắm hoa, nhìn kỹ thì có thể nhận ra những bông ngọc lan trắng đang đua nhau khoe sắc kia được chạm khắc từ ngọc.
Trông thấy bà cụ ngồi gần đấy đang cười tủm tỉm, cô chậm rãi nói: “Bà ơi, bình hoa này đẹp quá, nó có xuất xứ từ đâu thế ạ?”
Bà cụ đang ngồi đó chính là cô cả của Tiền Phi Long, bà ấy không quen Tô Lâm Lang, nhưng thấy cô ngoan ngoãn đáng yêu thì cũng tươi cười đáp lại: “Nó tên là bồn cảnh hoa ngọc thạch, đẹp không? Năm đó nó là vật trang trí của Thái hậu Từ Hy đấy.”
Tô Lâm Lăng quay lại nhìn Tiền Phi Long, chợt thấy anh ta hái khinh khí cầu xuống cho Băng Nhạn, còn nói: “Baby, merry chrismas!”
Băng Nhạn rất giỏi tiếng Anh, cô bé nói: “Thank you!”
Người nhà họ Tiền có bảo tàng tư nhân chuyên để trưng bày đồ sưu tầm được, nhưng nói ra thì người giàu thực sự thì không cần sưu tầm, mà những vật họ tùy ý bày biện ra cũng toàn là đồ cổ.
Bởi vì Tô Lâm Lăng nói muốn chiêm ngưỡng đồ quý hiếm nên Tiền Phi Long định đưa cô đến phòng trưng bày, đi qua một căn phòng lớn, anh ta nói: “Đây là phòng làm việc của cha tôi.”
Tô Lâm Lăng nhìn trên bàn trà chỉ có một chiếc đĩa màu xanh hồng, bên ngoài là đĩa sứ đựng trái cây thì nói với Băng Nhạn: “Băng Nhạn nhìn kìa, cái đĩa đựng hoa quả này xinh ghê.”
Băng Nhạn nhẹ nhàng vươn tay ra, nói: “Dì, nó xinh ghê, hình như cũ lắm rồi ấy, nhưng mà rất xinh.”
Nhắc đến cái này, Tiền Phi Long vênh mặt hẳn lên, anh ta nói: “Đây là sứ hồng được nung vào thời Ung Chính đấy.”
Tô Lâm Lang lại chỉ về phía một cặp ngọc bích ở trên kệ, hỏi: “Cái này làm bằng ngọc, chắc là đắt lắm nhỉ?”
Cái này thì Băng Nhạn không thích nên chẳng thèm nhìn.
Tiền Phi Long khoanh tay nói: “Này gọi là Hoàng Ngọc Khắc Liên Hoàn Bích, xem ra cô Tô không nghiên cứu sâu xa về đồ cổ nhỉ, đây chính là đồ dùng trong hoàng cung, từng là đồ trang trí trên bàn của Hoàng đế.”
Hoàng Ngọc Liên Hoàn Bích, ở thời Thanh, đúng là chỉ có trong thư phòng của Hoàng Đế mới được đặt thứ này.
Tô Lâm Lang quay đầu, lại nhìn thấy một chiếc đồ rửa bút trên bàn, thứ đó được đúc từ một khối ngọc vàng, bên ngoài còn chạm trổ điêu khắc như ý cát tường, còn có cả mây trôi lững lờ và con rồng bay lượn, cô cố ý nói: “Vừa nhìn là biết không đáng tiền, là đồ giả.”
Băng Nhạn ồ lên: “Giả á?”
Tiền Phi Long tháo phắt kính râm ra, dùng ánh mắt đầy sắc bén của một phi công nhìn chằm chằm vào Tô Lâm Lang, xem ra cô Tô không biết chút gì về đồ cổ hết.”
Tô Lâm Lang nói: “Cái này giống hệt với thứ trong bảo tàng ở Bác Bình chỗ tôi, đồ trong bảo tàng thì không giả được rồi, thì đương nhiên đồ nhà anh là giả chứ còn gì nữa!”
Là nhà họ Hạ à, trong mắt người nhà họ Tiền, Hạ Trí Hoàn chỉ là một tên nhà quê mới phất, chỉ có tiền chứ không có khôn, nhà ông ta nào phải gia tộc danh giá gì.
Nhà họ Tiền giàu mấy đời rồi, giàu nứt vách đổ tường, người ta gọi là giàu truyền đời triền kiếp, là old money.
Hạ Phác Đình biết kiếm tiền đấy, nhưng đồng tiền anh ta kiếm ra đầy vất vả, phải bôn ba bận bịu tối ngày. Nhà họ Tiền thì khác, họ vốn đã giàu, không cần phải vất vả bươn chải, tiền có chân tự chạy đến.
Vì lý đó mà nhà họ Tiền luôn xem thường nhà họ Hạ.
Tiền Phi Long thử cả ngày trời, cũng quan sát rất kỹ lưỡng, anh ta có thể thấy được Tô Lâm Lang này có dáng người chắc chắn, phản ứng lanh lẹ, chắc chắn bản lĩnh không phải dạng vừa. Tuy nhiên, người nhà họ Hạ cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, để hình dung cô Hạ này thì phải dùng hai từ “vô tri”.
“Này gọi là vò phỉ thúy khắc rồng đỏ nền vàng, Hoàng đế Cao Tông thời Thanh đã từng dùng.” Tiền Phi Long nói: “Cô Tô, chắc cô không tin, nhưng đồ trong bảo tàng nhà cô mới là đồ giả, bởi vì thứ này là do chính tay cụ nội tôi ôm từ trong cung về.”
Tô Lâm Lang lập tức hỏi vặn lại: “Oa, cụ nội anh tự tay ôm ra, ai tặng cho ông cụ thế, Hoàng đế sao?”
Tiền Phi Long bỗng nghẹn họng.
Thực ra mọi người đều biết, mọi văn vật trong nhà anh ta đều là do năm đó cướp từ trong cung ra.
Cụ nội anh ta có mắt nhìn tinh tường nên dù cướp được ít, nhưng toàn là đồ ngọc đắt tiền.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận