Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 65:

.



Chương 65:
Trong lòng ông tràn đầy lòng biết ơn đối với ân nhân, mãnh liệt sục sôi, nhưng nhìn lại hiện tại, lòng ông ấy vẫn đầy lo âu.
Ông ấy sắp chết, không luyến tiếc cõi nhân gian, nhưng giờ đây ông ấy không thể nhắm mắt xuôi tay.
Kết quả kiểm tra của Hạ Phác Đình đã xong, trong não có mảnh đạn, từ tai đi vào, kẹt trong khe hở của màng não, nếu không lấy ra, người tạm thời có thể giữ được mạng, nhưng sống nhiều nhất được ba năm, và từ nay sẽ bị mù.
Lấy ra thì có thể sống, nhưng cũng có khả năng rất cao là người sẽ chết ngay tại chỗ.
Chủ nhiệm khoa não bộ của bệnh viện Đức Minh chỉ nhìn qua đã nói không được, xác định rõ mình không thể thực hiện ca phẫu thuật này.
Tuy nhiên, may mắn thay, Hoàng Thanh Hạc đã liên lạc với các chuyên gia não khoa hàng đầu của Bệnh viện Hoàng gia Marsden ở London, đối phương đồng ý cử đoàn sang thử một lần.
Tất nhiên, điều động bác sĩ không phải là vấn đề.
Hạ Trí Hoàn có tiền, đã ra lệnh khẩn cấp cho Hoàng Thanh Hạc hẹn với nhóm chuyên gia, họ sẽ đến ngay để phẫu thuật.
Nhưng kết quả phẫu thuật sẽ ra sao, người có thể tỉnh lại hay không, sau khi tỉnh lại phải mất bao lâu mới có thể hồi phục ý thức đều là những ẩn số.
Về mặt thương mại thì không cần nói, một vụ xả súng có ảnh hưởng sâu rộng.
Tưởng chừng chỉ khiến hai người bị thương, nhưng nó làm tổn thương hai trụ cột chống đỡ của tập đoàn Hạ Thị.
Họ ngã, Hạ Thị cũng sẽ ngã theo.
Ông cụ cũng không còn ý định tranh giành quyền lực, trong thời đại hỗn loạn này lui khỏi cuộc chiến tranh thương mại.
Nhưng ông ấy nhất định phải bảo vệ mạng sống của đứa cháu trai cả.
Con trai đã không còn, ông ấy không thể tiếp tục trơ mắt nhìn cháu trai chết trước mặt mình.
Nhưng ông ấy hiểu rõ hơn ai hết, người đàn ông đó từng nhẫn nhục chịu đựng trong nhà họ Hạ, ông ấy vì lòng nhân từ mà nương tay, giờ đây đã nuôi hổ thành họa, ông ấy lại vì tuổi già sức yếu, không còn khả năng trói hổ.
Mà người trước mặt này là cô cháu dâu dưới sự phản đối của cả gia đình, ông ấy đã đường đường chính chính tổ chức một hôn lễ long trọng, dường như là người duy nhất ông ấy có thể gửi gắm hy vọng.
Nhưng vì may mắn của cô mới có thể cứu được mạng sống của cháu trai ông ấy, vậy may mắn của cô có thể duy trì được bao lâu?
Một cô gái Đại Lục, quán quân chặt mía lái máy kéo, cô có thể vào hang ổ của bọn cướp cứu người ra.
Nhưng có thể giữ cho hậu phương của ông không thất thủ, cho đến khi cháu trai của ông ấy có thể tỉnh dậy được không?
Hạ Trí Hoàn nhìn cháu dâu trước mặt, lòng rối như tơ vò.

“Khụ khụ, nghe nói nông trại của cháu ngoài đồ hộp còn sản xuất gia vị. Phác Đình nói hương vị nước tương không thua gì nước tương Đại Vương nên muốn đầu tư một nhà máy.” Thấy cháu dâu đang ăn đồ hộp, ông ấy bắt đầu nói chuyện.
Tô Lâm Lang nghe vậy rất vui, đưa thìa cho ông: “Ông nội thử một miếng không?”
Cô mới hai mươi hai, cô gái Đại Lục đặc biệt, trắng trẻo, nước da hồng hào, dáng người mảnh khảnh, hai má còn có má lúm. Đi trên đường, mười người thì phải có tám người khuyên cô thi Hoa hậu Hồng Kông.
Hạ Trí Hoàn muốn cô gánh vác trách nhiệm như Thái Sơn, nhưng lại lo lắng rằng thân hình mảnh mai và tâm trí non nớt của cô sẽ không thể chịu được trọng trách đó.
Nhận lấy thìa, ông ấy ăn một miếng đồ hộp rồi cảm thán: “Mùi vị vẫn như xưa, so với hai mươi năm trước không hề thay đổi.”
“Đó là điều đương nhiên, đồ hộp do nông trại của chúng cháu tự sản xuất đều là nguyên liệu thật, không thêm một hạt đường hóa học nào.”Tô Lâm Lang cười nói.
Đúng lúc này, quản gia Lưu mở cửa: “Lão thái gia.”
Hạ Trí Hoàn có chút không hài lòng: “Có chuyện gì không thể đợi mợ ăn xong sao? Nhưng vẫn hỏi: “Phác Đình có chuyện gì à?”
Quản gia Lưu hớn hở: “Là cậu Thiên Tỉ, hay là để tôi mở TV.”
Tô Lâm Lang quay đầu: “Hứa Thiên Tỉ trở lại rồi sao?”
“Chị dâu!” Hứa Thiên Tỉ xông vào, chạy thẳng đến Tô Lâm Lang, quỳ xuống, khoa tay múa chân: “Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của chị, Diệp Khánh Vinh thực sự khóc lóc thảm thiết bò vào đồn cảnh sát, tự thú rồi!”
Lại mô tả: “Khoa điều tra Tội phạm có tổ chức và Hội Tam Hoàng, đội Phi Hổ, đồn cảnh sát bao vây, Trương Hoa Cường mang theo mấy chục khẩu AK đến chật vật bỏ chạy!”
Một tiếng leng keng, chiếc thìa sứ trong tay Hạ Trí Hoàn rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh trên sàn gỗ.
Diệp Khánh Vinh, nhân vật số hai trong đội bắt cóc, đồng thời cũng là quân sư của Trương Hoa Cường, cũng tên tội phạm đầu sỏ nhất Đông Nam Á.
Một kẻ mưu trí, xảo quyệt như vậy, vậy mà lại vào đồn cảnh sát tự thú?
Còn nữa chuyện Trương Hoa Cường chật vật bỏ chạy là sao?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận