Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 222:

.



Chương 222:
Hạ Phác Chú đi theo chị dâu, cậu ta cười nói: “Đi thôi chị dâu, tới xã đoàn Nghĩa Dũng Quân mượn sách lịch sử nhà chị đi.”
Gả vào một gia đình giàu có, được mẹ chồng lần chồng yêu thương, Tô Lâm Lang không phải lo cơm ăn áo mặc.
Nhưng khi đối mặt với thằng nhóc lắm chuyện Hạ Phác Chú nay, cô thường xuyên phải thơm Tiểu Băng Nhạn rất lâu mới có thể kìm nén được cảm giác muốn đánh cậu ta.
Được rồi, đi mượn sách trước.
Không nhượng lãnh thổ, không đền tiền, bồi thường hay ký biên bản làm gì nhục nhã, cô cần phải giúp Hạ Phác Chú hiểu nguyên nhân tại sao cần chiến đấu đến cùng.
Đồng thời cũng phải cho thằng nhóc này biết, rốt cuộc cậu ta là người nước nào.
Trước mắt, toàn bộ sách viết về Đại Lục đều phải mượn từ xã đoàn Nghĩa Dũng Quân.
Địa chỉ ở khu Central, là một tổ chức phi chính phủ, gần xã đoàn Đại Lục, đồng thời cũng là một thư viện rất lớn. Toàn bộ sách bên trong thư viện được mượn đọc và đưa tặng miễn phí.
Bởi vì mấy ngày trước Hạ Phác Chú đã tới đây một lần nên nhân viên có quen biết cậu ta, vừa nghe cậu ta nói muốn đọc sách lịch sử cận đại, nhân viên đã lấy một chồng sách lớn trên kệ xuống, nhiệt tình hỏi: “Bạn nhỏ muốn mượn quyển nào?”
Hạ Phác Chú cau mày nhìn trái ngó phải, nhân viên vội nói: “Cảm thấy hứng thú thì cứ cầm hết đi, về nhà đọc từ từ, khi nào nhớ ra thì trả lại. Nếu không nhớ thì cũng không sao, coi như đây là quà tặng.”
Hạ Phác Chú nhìn chị dâu, sau đó vươn tay nói với giọng ngây thơ non nớt: “Cảm ơn đồng chí.”
Cậu ta cho rằng “đồng chí” là một cách gọi tôn trọng người khác, cậu ta xưng hô như vậy là muốn bày tỏ lòng biết ơn.
Nhưng tất cả nhân viên đều quay đầu nhìn lại, cùng đồng thanh nói: “Xem ra chúng ta có thêm một đồng chí nhỏ rồi!”
Hạ Phác Chú sửng sốt, tự hỏi gọi đồng chí thì tức là nhập bọn với họ sao?
Cậu ta chỉ muốn bị chị dâu cộng hữu tài sản chứ không muốn bị người khác cộng hữu tài sản đâu, sau khi ôm chồng sách, cậu ta vội chuồn đi.
Hạ Phác Chú rất thích đọc sách, ngay cả lúc ngồi trên bàn ăn cũng đọc, trông cậu ta có vẻ khá thỉnh thú, ăn vội vài miếng xong lại ôm sách về phòng.
Cơm nước xong xuôi, Hứa Uyển Tâm mới nói với con dâu: “Mẹ có năm trăm vạn tệ, đã lấy ra hết rồi, con xem Đại Lục có sản nghiệp nào tốt thì cứ đầu tư hết vào đi.”
Giờ trong tay Tô Lâm Lang đang có một khoản tiền lớn, Hạ Trí Hoàn là ba nghìn vạn.
Nhưng đó là của ông cụ, cô vẫn luôn giữ tấm chi phiếu đã được ký tên mà không động tới hay sử dụng.
Có thể nói nếu bây giờ đầu tư vào Đại Lục sẽ thu lại một khoản lợi nhuận khổng lồ, mặc dù cô vẫn chưa nghĩ tới, nhưng nếu mẹ chồng đã tín nhiệm mình như vậy, Tô Lâm Lang nên giúp bà một lần. Cô ngẫm nghĩ vài giây, nói: “Con đầu tư vào lĩnh vực y học, truyền hình và khoa học kỹ thuật nhé, mẹ thấy sao?”
Hứa Uyển Tâm cười nói: “Muốn dùng như thế nào là tùy con, từ nay về sau, nó chính là của con.”
Sợ con dâu chịu áp lực, bà nói thêm: “Không kiếm ra tiền cũng không sao cả, chỉ là tiền tiêu vặt thôi, chơi vui là được.”
“Con cũng có, con có ống… Ống tiết kiệm muốn đưa chị dâu!” Tiểu Băng Nhạn nói.
Dường như cô bé này đang dần bớt nói lắp hơn.
“Nào, chị dâu đưa em đi tắm, em kể truyện cổ tích cho chị dâu nghe được không?” Tô Lâm Lang nói.
Cô phát hiện nếu để Tiểu Băng Nhạn kể truyện cổ tích, rèn luyện khả năng biểu đạt của trẻ từ nhỏ, cô bé sẽ không nói lắp nữa.
“Dạ được!” Tiểu Băng Nhạn vui vẻ đáp.
Ở nhà họ Hạ, dù ăn hay không ăn, cứ đến buổi tối sẽ có trà muộn đưa tới, người giúp việc câm người Philippine sẽ mang thẳng vào phòng ngủ.
Trà tối muộn hôm nay là trà hạnh nhân, bánh xốp giòn vàng, bánh sacima và trứng.
Sau khi tắm rửa xong xuôi, Băng Nhạn ăn một miếng bánh xốp giòn vàng, Tô Lâm Lang bưng tách trà hạnh nhân lên tầng. Cô phải lên phòng trên tầng chọn một bộ quần áo, một bộ váy dạ hội để dự tiệc ở Long Hổ Đường.
Bình thường quần áo cô mặc sẽ do mẹ chồng phối, đi những nơi nào cần mặc quần áo kiểu nào, nhưng chung quy vẫn chỉ có một mục đích là để đẹp!
Có điều, lần này thì không như vậy, cô muốn tới Long Hổ Đường, hơn nữa còn phải đánh nhau, cô cần những bộ quần áo tiện cho việc đánh đấm.
Trên tầng toàn những bộ quần áo dễ thương, nữ tính.
Tô Lâm Lang đang lựa chọn thì Băng Nhạn kéo vạt váy cô: “Chị dâu, mặc cái này đi, màu hồng trông đẹp quá!”
Tô Lâm Lang rút ra xem thử: “Băng Nhạn có mắt nhìn tốt đấy, bộ này quả thực không tồi.”
Đầu tiên, cô đưa quần áo cho người giúp việc Philippine cầm đi giặt ủi trước, hiếm lắm mới có lúc rảnh rỗi, cô lên giường đi ngủ với Tiểu Băng Nhạn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận