Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 1008:

.



Chương 1008:
Hạ Phác Đình sửng sốt hơn nữa ngày mới nói: "Ặc!"
Tô Lâm Lang hỏi lại: "Vậy nếu chúng ta không sinh thêm nữa, nếu là con trai, không phải chúng ta sẽ không có con gái sao?"
Đúng vậy, nếu anh thật sự nói từ nay về sau không sinh, Hạ Phác Đình vĩnh viễn cũng sẽ không có thêm con gái nữa.
Vợ nhích lại gần, nhẹ giọng nói: "Tất nhiên là em đồng ý, nhưng anh trai thì sao, anh cũng đồng ý sao?"
Hạ Phác Đình cúi đầu nhìn vợ.
Từ khi cô mang thai thì rất ít dùng đồ trang điểm, nhưng bởi vì không bị ốm nghén tra tấn, nghỉ ngơi tốt, thêm nữa cô cũng không buông lỏng việc rèn luyện, hấp thu dinh dưỡng lại cân đối, dáng người chỉ hơi béo một chút, khí sắc rất tốt, làn da trong veo như quả đào mật.
Mà vừa nãy cô nói như vậy, chứng minh cái thai này thật sự là con trai.
Bỗng nhiên Hạ Phác Đình lại cảm thấy thật đáng tiếc.
Anh thường xuyên suy nghĩ, Tô Lâm Lang trước kia là ra làm sao, lại như thế nào mới luyện ra được bản lĩnh đầy người kia.
Đúng rồi, gần đây vì bốn mươi triệu bảng Anh kia, anh có hợp tác với quân đội Đại Lục, anh còn đặc biệt đi xin tư lệnh Lý cho anh hồ sơ của Tô Lâm Lang, tư lệnh Lý cũng đồng ý đưa cho anh.
Nói cách khác nếu cô thật sự là quân giải phóng nhân dân Đại Lục, xét thấy hai bên có quan hệ hợp tác, nên công khai cho anh xem lý lịch, ảnh chụp của cô và quân đội cô tham gia.
Mà bởi vì hai bên bị phong tỏa hai mươi năm, từ nhỏ anh chỉ biết có một người vợ ông nội đã đính thân cho anh cách một eo biển phía đối diện, một bé gái nhỏ hơn anh vài tuổi.
Ông nội thường xuyên nói da cô trắng thế nào, cô nhỏ nhắn, đáng yêu thế nào, còn nói trong nhà cô nghèo đến mức nào, cùng với khi bản thân khó khăn thì cha mẹ cô đối xử với anh tốt đến thế nào.
Nhưng eo biển này khó có thể vượt qua, cho nên suốt hai mươi năm Hạ Phác Đình vẫn chưa chưa từng gặp cô lần nào, một tấm ảnh cũng không có.
Cho tới khi hai bên bỏ lệnh cấm.
Nhưng ảnh chụp khi cô ở nông trường rất ít, tới khi cô đạt giải nhất chặt mía và lái máy cày mới được chụp ảnh vinh dự.
Anh không biết trước đây cô có dáng vẻ như thế nào.
Mà nếu không có một đứa con gái, anh sẽ vĩnh viễn không biết trước đây cô có dáng vẻ ra sao.
Nhưng im lặng suy nghĩ một hồi lâu, anh kiên định gật đầu: "Không sao em gái, anh còn có em, chỉ cần có em là được."
Tô Lâm Lang nói: "Chúng ta còn có Băng Nhạn mà, đúng không?"
Hạ Phác Đình có thói quen, chỉ cần ở bên nhau sẽ vươn tay đặt lên bụng vợ, đúng lúc này, giống như có tâm linh cảm ứng, bụng cô lại nhô lên.
Đứa nhóc kia rất hân hạnh được đón tiếp, lại đang đạp cha.
Hạ Phác Đình nói theo bản năng: "Con bé khác với Băng Nhạn!"
Con gái trong tưởng tượng của anh giống như vợ anh, có thể đá có thể đạp có thể đánh có bản lĩnh, lại tung hoành ngang dọc, có phong độ của đại tướng, so với Băng Nhạn đáng yêu là hoàn toàn không giống.
Nhưng đứa con gái trong tưởng tượng của anh, làm cho anh mỗi khi bị hội chứng ốm nghén thay vợ chỉ cần nghĩ tới sẽ có tinh thần cứ như vậy mà không có.
Hạ Phác Đình còn chưa có đã mất đi.
Đột nhiên anh vô cùng khổ sở, bởi vì thậm chí anh đã nghĩ tới cảnh tượng dẫn theo con gái đi họp hội đồng quản trị.
Nhưng hiện tại, anh bắt buộc bản thân biến con gái thành con trai.
Chỉ là đúng lúc này Tô Lâm Lang nhướng mày, hỏi thình lình: "Anh trai không muốn nhìn sổ khám bệnh và ảnh chụp sao?"
Hạ Phác Đình đã nhìn thấy ảnh chụp, người ngoài hành tinh ET nhỏ trong hình vừa nhìn đã thấy thật đáng sợ là con trai của anh, dù sao đi nữa cũng thật làm người khiếp sợ.
Chỉ là nghe nói phụ nữ cho dù sinh ra một con ếch cũng sẽ thật yêu thương, giống như Tiền Mễ Lị, cô ta cũng rất yêu thương Gonda nhỏ giống ếch đó thôi, cũng không cho rằng cậu ta xấu.
Hạ Phác Đình nhận lấy tài liệu mở ra, cầm lấy ảnh chụp siêu âm màu bốn chiều duy nhất, dịu dàng nói: "Vẫn là rất đáng yêu."
Nhưng ánh mắt anh đột nhiên dừng lại ở một chỗ, bởi vì anh nhìn thấy trong sổ khám bệnh có một câu: song thai khác trứng!

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận