Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 825:

.



Chương 825:
Hạ Phác Hồng khá tốt với em gái, cậu ta cố ý quỳ một gối xuống, vươn tay vỗ vỗ đầu mình rồi nói: “Em cứ sờ đi!”
Cậu ta đột nhiên nghiêng mắt nhìn Tô Lâm Lang: “Chị dâu có muốn sờ không?”
Tô Lâm Lang lườm cậu ta một cái, sau đó đẩy Hạ Chương đi đến hiên nhà.
Hạ Phác Hồng thuộc dạng nhân tài tiến cử từ nước ngoài, có nhân viên cần vụ, lúc này nhân viên cần vụ đã mở cửa ký túc xá, muốn mời mọi người đi tham quan.
Ký túc xá của Hạ Phác Hồng không tệ, là một căn hộ hai ngủ một khách có diện tích khoảng 60 mét vuông, còn có bồn cầu tự hoại và vòi hoa sen.
Căn hộ như vậy ở Cảng Phủ là biệt thự ngàn thước cao cấp.
Thế nên chẳng những Hứa Uyển Tâm không cảm thấy điều kiện sinh hoạt của con trai kém, mà sau khi đi dạo một vòng, bà còn thấy vô cùng hài lòng!
Lại nói, Hạ Phác Húc có chuyện rất quan trọng muốn nói với Điên Công, thế là anh ta cứ quấn lấy Hạ Phác Hồng, muốn rủ cậu ta vào thư phòng.
Nhưng Hạ Phác Hồng không cảm nhận được sự sốt ruột của anh ta, cậu ta đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, bèn gọi nhân viên cần vụ, chỉ vào Hạ Phác Húc và nói: “Đây là Hạ Phác Húc, chẳng phải các nữ binh thường hay nghị luận về anh ta ở nhà ăn hay sao, anh dẫn anh ta tới nhà ăn, cho mọi người ngắm đã đời. Đúng rồi, nói với mấy cô gái đó là anh ta không những biết ăn cơm mà còn biết đánh rắm nữa, rắm rất thối, đừng có sùng bái anh ta đến thế.”
Hạ Phác Chú hiểu ý: “Anh ba, ở đây có rất nhiều người sùng bái anh hai đúng không, em đi cùng được không?”
Ở Đại Lục, những nữ binh ở nhà máy công nghiệp quân sự thường bàn tán về Hạ Phác Húc mỗi ngày, nói anh ta đẹp trai, cao to thế nào, tốt đẹp ra sao, cứ như thể anh ta là một vị thần.
Thấy Hạ Phác Húc và Hạ Phác Chú đi rồi, Hạ Phác Hồng ngẩng đầu nhìn mẹ rồi hỏi: “Mẹ, mọi người thì sao, bao giờ đi?”
Đã hơn một năm Hứa Uyển Tâm chưa gặp con trai, bà rất nhớ con, vừa gặp lại đã thấy cậu ta mặt mày thanh tú, sạch sẽ mà bồng bột, từ lúc chồng bị thương tới giờ, đây là lần đầu tiên bà vui vẻ nở nụ cười.
Nhưng mà giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tuy rằng ngoại hình của Hạ Phác Hồng đã thay đổi nhưng tính cách cậu ta thì vẫn vậy, há mồm là có thể khiến người ta tức chết.
Bà phải qua cổng kiểm tra nghiêm ngặt mới đến gặp con được, vậy mà mới tới cửa đã bị cậu ta đuổi, đây đâu phải con trai, phải là xá xíu mới đúng.
Hứa Uyển Tâm thở dài, bà không biết phải nói gì.
Bà nhìn khắp nơi, thấy đồ đạc của cậu ta đều được sắp xếp chỉnh tề, đồ trang điểm và nội y bà đưa cũng được xếp ngay ngắn, bà tưởng là nhân viên cần vụ làm: “Cũng thế, có người chăm sóc con thì mẹ yên tâm rồi.”
Tô Lâm Lang thấy đồ lót của cậu ta được giặt rất sạch sẽ, cô cũng nghĩ là nhân viên cần vụ giặt, thế là cô không vui lắm: “Phác Hồng, nhân viên cần vụ có thể làm trợ thủ của em, nhưng mà nội y thì phải tự giặt lấy chứ, giường đệm cũng phải tự sắp xếp lại.”
Hạ Phác Hồng nói: “Em biết, không chỉ cần giặt sạch quần lót mà còn phải treo cho ngăn nắp, chăn cũng phải gấp hình khối vuông, em được huấn luyện rồi mà, em có thể làm tốt, mọi người đừng lo.”
Hứa Uyển Tâm nói: “Con tự giặt quần lót ư?”
“Mommy, Đại Lục theo chủ nghĩa cộng sản, không có người hầu, con mà không giặt quần lót, ném vào thùng rác thì lãnh đạo sẽ nhặt về, sau đó nhìn chằm chằm con giặt sạch mới thôi.” Hạ Phác Hồng nói.
Hứa Uyển Tâm nhìn con dâu, lúc này bà mới thông suốt.
Xem ra lúc con trai bà mới tới đây thì mỗi ngày thay một cái quần lót, sau đó vứt đi, lãnh đạo của nhà máy công nghiệp quân sự đã nhặt về rồi giáo huấn cậu ta một trận, buộc cậu ta phải học cách giặt quần lót.
Nói như vậy, quân đội Đại Lục đúng là không tồi!
Hôm nay mọi người sẽ ở ký túc xá của Hạ Phác Hồng cả ngày, buổi tối, lãnh đạo của nhà máy công nghiệp quân sự còn hẹn riêng họ, nói là muốn mời khách một bữa cơm.
Thấy Hạ Phác Hồng đứng ngồi không yên, thường xuyên xem đồng hồ, Hứa Uyển Tâm cũng biết cậu ta nóng lòng làm việc, vì thế bà nói: “Con đi làm việc đi, mọi người sẽ chờ con tan làm.”
Hạ Phác Hồng chỉ chờ có thế, cậu đứng dậy định đi ngay, nhưng lúc mới ra khỏi cửa thì cậu ta đã gặp Trình Siêu.
“Hạ Công đừng đi vội, lãnh đạo của chúng ta tìm cậu có việc.” Trình Siêu nói, sau đó anh ấy đón tiếp Tô Lâm Lang: “Em họ, tốt nhất là em cũng tới.”
Trước giờ Hứa Uyển Tâm rất thích Trình Siêu, tuy rằng không biết có chuyện gì, bà vẫn nói: “Các con mau đi đi, không cần lo cho chúng ta.”’
Trình Siêu nhớ tới chuyện gì đó, anh móc từ trong túi ra một bao kẹo thỏ trắng rồi đưa cho Băng Nhạn, sau đó mới đi.


 

Bạn cần đăng nhập để bình luận