Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 110:

.



Chương 110:
Hạ Phác Chú vẫn còn nhỏ, chưa ý thức được ý nghĩa của độ chính xác như vậy là gì, cậu ta thử rút dao ra, lại phát hiện nó không động đậy, cậu ta cong mông rút ra, chợt nghe thấy chị dâu cả ở phía sau hét: "Hạ Phác Chú!"
Cô đang mặc một chiếc váy cổ tròn đoan trang tinh tế, khóe môi nhếch lên, có cảm giác hiền lành trời sinh, nhưng giọng cô vẫn đầy sự khinh miệt như trước: "Đừng tự hại mình, nếu cậu không cẩn thận làm đứt tay, tôi muốn dạy cậu làm chuyện đó, cũng không được đúng không?"
Hạ Phác Chú sửng sốt, vừa rồi cô nhắm mắt phi tiêu bằng một tay, vừa chuẩn vừa sâu, sao cô lại biết cậu ta có hứng thú, muốn học?
Chờ khi cậu ta muốn đuổi theo hỏi Tô Lâm Lang, thì cô đã lên tầng.
...
Trong phòng chăm sóc đặc biệt không có cửa sổ, bị đè nén, áp lực, không ai muốn ngồi ngây ngốc ở đây.
Tô Lâm Lang vừa vào cửa, chợt nghe thấy tiếng Hạ Phác Đình đang hét to: "Tôi nói là, don"t touch me, please!"
Chậc, chồng cô tức giận, còn thể hiện bằng tiếng Anh?
Chị y tá thấy Tô Lâm Lang đến đúng lúc, cô ấy nói: "Cô Tô, làm phiền cô nói với cậu Hạ, đầu gối của ngài ấy không được dùng sức, phải cần chúng tôi di chuyển ngài ấy."
Chắc hẳn là Hạ Phác Đình vừa đi vệ sinh trở về, anh muốn tự lên giường.
Xuất phát từ sự lo lắng cho cơ thể của anh, y tá muốn dìu anh, nhưng anh không muốn, vậy nên đã xảy ra giằng co.
Đây là lần đầu tiên từ khi cứu anh về đến nay, cô nhìn thấy Hạ Phác Đình ngồi hoàn toàn.
Anh mặc áo bệnh nhân ô vuông rộng thùng thình, vẻ mặt ảo não và phẫn nộ, làn da có hơi hồng hào, nhưng cả người nhìn qua vẫn có vẻ sụp đổ, uể oải, nản lòng.
Tô Lâm Lang vừa nhìn thấy anh, cô nghĩ mình từng là bệnh nhân, cũng có thể hiểu được bệnh nhân, vội nói: "Anh Phác Đình, nếu anh không muốn bọn họ đỡ anh, thì để em, em đến giúp anh nhé?"
Giọng Hạ Phác Đình bỗng dịu đi: "Em gái đến rồi?" Anh lại duỗi tay với y tá: "Làm phiền nhanh lên, cảm ơn!"
Y tá trong phòng chăm sóc đặc biệt đều là người to cao khỏe mạnh, một nam một nữ mỗi người một bên, nhanh chóng đỡ anh lên giường.
Làm như vậy, đầu gối bị băng bó của anh không chịu nổi, anh đau đến vẻ mặt trắng bệch, trán rịn ra mồ hôi lạnh.
Nhưng vẻ mặt anh lại thản nhiên, dịu dàng nói: "Em gái, anh cần nghe tin tức trước, mặc dù có hơi vất vả, nhưng hy vọng em có thể xếp chuyện này lên trước công việc của em."
Nếu không có Hạ Phác Chú, Tô Lâm Lang đã sớm đến đây.
Cô cũng không nhiều lời, mở báo ra đọc tiêu đề trước, xem Hạ Phác Đình muốn nghe bài báo nào thì đọc.
Hôm nay cổ tay anh đã tháo băng gạc, miệng vết thương đang kết vảy, nhưng hôm qua mới bắt đầu điều trị đầu gối, phải quấn băng gạc, anh nằm nghiêng, Tô Lâm Lang vừa đọc vừa vẽ lung tung lên đầu gối anh.
Đọc những bài báo này rất lâu, Hạ Phác Đình lại muốn nghe nhiều, chớp mắt đã đến giữa trưa.
Anh không thể tiếp tục nằm nghiêng, nhưng đầu gối của anh vẫn chĩa về phía cô, nên không biết rằng hai bên đầu gối của mình đã có hai con rùa mập mạp. Tô Lâm Lang vừa đọc xong tin tức việc vận tải hàng hải Tây Nguyên thu mua lại công ty vận chuyển Nam Mỹ đang bị ngăn cản, cô chợt nghe thấy Hạ Phác Đình nói: "Em gái, bảo với bác Lưu, thông báo cho công ty, đầu tư năm ngàn vạn vào vận tải hàng hải Tây Nguyên."
Tô Lâm Lang biết đánh nhau, nhưng không am hiểu tài chính, rõ ràng tin tức nói vận tải hàng hải Tây Nguyên thu mua gặp trở ngại, còn nói không thâu tóm được vận tải hàng hải Nam Mỹ, không có được tuyến đường Nam Mỹ an toàn, nói một năm tổn thất mấy chục triệu, tại sao Hạ Phác Đình lại muốn mua cổ phiếu của nó?
Tô Lâm Lang đọc báo xong, cô gập lại, nói: "Anh Phác Đình, theo như em nhớ, một khi khai thông được tuyến đường Nam Mỹ an toàn, phí vận chuyển hàng hóa từ châu Á sẽ giảm đi rất nhiều, nhưng công ty Tây Nguyên đang gặp cản trợ trong chuyện thu mua, triển vọng cũng không lớn, tại sao anh lại muốn mua cổ phiếu của nó?"
Cô không nhìn lầm, Hạ Phác Đình cong môi cười, anh nói: "Ngày mai em gái hãy đến sớm hơn, anh sẽ nói cho em nghe."
Chị y tá đang trực ban bỗng cười khúc khích, nói: "Ngày mai cô Tô nhớ đến sớm hơn, hôm nay cậu Hạ không đợi được cô, dở tính tình rất lớn, ngài ấy là đang nhắc nhở cô, muốn ngày mai cô đến sớm."
Ánh mắt của Tô Lâm Lang rũ xuống như dao nhỏ, chỉ thấy ánh mắt Hạ Phác Đình ngơ ngác, sau đó anh chậm rãi liếc nhìn chị gái y tá bên cạnh, đương nhiên vẻ mặt cũng rất tệ.
Chị gái y tá biết anh bị mù, nhưng vẫn không chịu nổi, đứng dậy đi ra ngoài.
Vậy nên là cô khiêng anh về từ hang ổ của bọn bắt cóc, còn chân thành xin chỉ bảo, kết quả anh lại giở trò với cô?
Tô Lâm Lang lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, cô nghe thấy Hạ Phác Đình nói: "Em gái thật lợi hại, vậy mà lại hiểu được vấn đề về phí vận chuyển hàng hải."
Thật sự không nên nói hiểu hay không, mà là người thường sẽ không quan tâm đến vấn đề phí vận chuyển hàng hải, bởi vì nó không liên quan gì đến cuộc sống.
Vậy nên anh đang nghi ngờ, cô không phải là cô trước kia sao?

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận