Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 50:

.



Chương 50:
Chiếc xe Silver Spur đi ngang qua một công trường đang thi công, các công nhân đều quay đầu lại nhìn.
Chiếc xe sang trọng như vậy vừa nhìn đã biết là phú hào nào đó đang đi kiểm tra rồi.
Lưu Ba lái xe đi về phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại hỏi: "Mợ cả, mợ không liên lạc với người viện trợ sao?"
Tô Lâm Lang hỏi ngược lại: "Ở trong nhà ngay cả anh cũng có vấn đề, còn ai có thể tin tưởng được nữa?"
Lưu Ba nghẹn họng, lại bắt đầu nói: "Tôi có lỗi với nhà họ Hạ, có lỗi với sự tín nhiệm của ông cụ."
"Im đi, nếu không tôi cho một phát vào đầu của anh đấy!" Tô Lâm Lang nhấn mở chốt an toàn.
...
Mặc dù Hứa Thiên Tỉ suốt ngày kêu la phải tìm người viện trợ, nhưng Tô Lâm Lang chưa bao giờ nghĩ đến việc đó.
Cô và nhà họ Hạ liên lạc với nhau bằng điện thoại trong xe, nó sử dụng đường điện thoại nội bộ của nhà họ Hạ, mà xe thì sẽ di chuyển bất cứ lúc nào, vì vậy cho dù ở trong trung tâm viễn thông của Cảng Thành thì cũng khó mà truy lùng vị trí chính xác của cô, hơn nữa A Mỗ là người hầu bên nhà mẹ đẻ của Hứa Uyển Tâm, rất có khả năng bị xúi giục, đủ thấy tên gián điệp này không phải bình thường.
Như vậy thì ắt hẳn anh ta (cô ta) biết rõ toàn bộ mạng lưới quan hệ của nhà họ Hạ.
Cô liều lĩnh liên lạc người khác, không chừng còn chưa gọi được người viện trợ mà ngược lại bại lộ vị trí hiện giờ của mình, như thế sẽ chỉ chết nhanh hơn thôi.
Danh sách mà quản gia Lưu đưa đương nhiên là có ích, nhưng không phải bây giờ.
Tuy rằng hiện giờ cô chỉ có hai tên lính ngu xuẩn, nhưng bởi vì không còn ai có thể tin tưởng nữa nên phải tự mình xông vào quỷ môn quan, vượt qua quỷ môn quan rồi thì tranh thủ đưa Hạ Phác Đình đến bệnh viện càng sớm càng tốt.
Xe chạy băng băng trên đường, cô chú ý quan sát hai bên, bỗng nhiên cô hô to: "Lưu Ba, dừng xe."
Lưu Ba lập tức đạp phanh.
Nơi này là vùng ngoại ô, có cả một khu nhà dân, còn có vài cửa hàng tiện lợi lẻ tẻ.
Tô Lâm Lang đã không ăn không uống được 24 tiếng đồng hồ rồi, may là bẩm sinh cô có thể lực tràn trề, lại được sức khỏe dồi dào do làm việc tay chân ở trang trại từ khi còn nhỏ, nhưng dù vậy cô vẫn đói đến nỗi bụng sôi ùng ục, choáng đầu hoa mắt.
Lưu Ba thì không cần phải nói nữa, bụng anh ta kêu ùng ục suốt cả đoạn đường.
Tô Lâm Lang chui vào phía sau nhà dân trộm vài bộ đồ rồi lặng lẽ ném vào trong xe, sau đó mới đi vào một cửa hàng tiện lợi có một bé gái đang trông coi quầy: "Em gái, có gì ăn không?"
Bé gái này rõ ràng là trông hạnh phúc hơn A Hà đáng thương rất nhiều, trắng trẻo non nớt, ngoan ngoãn khôn khéo và cũng hoạt bát đáng yêu: "Chị gái, có trà sữa mới pha ó, trà vớ da, chị có muốn thử một ly không ạ?"
Trà sữa vớ da ư, vậy có mùi thối chân không nhỉ?
Nét mặt của bé gái tràn đầy mong chờ nhìn cô, mà Tô Lâm Lang thích nhất là các bé gái, nên không nỡ khiến bé thất vọng: "Cho chị hai cốc, thêm bốn cái bánh dứa, cái đó là sơn đúng không, lấy cho chị lọ màu đen, thêm cây bút lông nữa."
Nhìn thấy có băng nhạc, còn là bài hát mới của ngôi sao ca nhạc Vinh Tử mà Băng Nhạn yêu thích nhất, cô lại nói: "Cho chị thêm cái này."
"Chị tự mình chọn băng nhạc nhé, thích cái nào thì cứ lấy." Bé gái nhanh chóng pha trà sữa.
Tô Lâm Lang không hề nhìn thấy vớ da của phụ nữ, hiểu rồi, vớ da chỉ là một từ dùng để hình dung thôi.
Thấy trên quầy hàng có son môi nho nhỏ đáng yêu, cô lại lựa thêm cây son màu đỏ tươi: "Chị muốn lấy cây này."
Bé gái bỏ hết vào trong túi cho cô, nhanh tay đóng nắp cốc trà sữa rồi gói bánh dứa lại: "Tổng cộng bốn mươi đô ạ."
Thế nhưng vừa cúi đầu xuống, nhìn thấy chiếc quần của cô, bé gái kinh hãi đến nỗi sắc mặt tái mét, miệng mở to thành chữ O.
Trên chiếc quần trắng của chị gái này toàn là vết màu đỏ như bị bắn lên, từ dưới lên trên, từ đậm đến nhạt.
Thực ra áo sơ mi màu đen của cô cũng thế, nhìn kỹ thì sẽ thấy toàn là dấu vết màu đỏ, trên cánh tay, mặt và tóc cũng đều có.
Trên người cô còn có một mùi tanh xen lẫn thối rất nồng nặc, khiến người ta buồn nôn.
"Làm em giật mình rồi nhỉ, chị làm công nhân ở trong công trường phía trước, lúc quét sơn đỏ bị dây vào người ấy mà." Tô Lâm Lang nói xong liền đưa tờ năm mươi đô cho bé gái: "Chúc em ngày nào cũng được vui vẻ nhé, tạm biệt!"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận