Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 478:

.



Chương 478:
Trong nháy mắt, ông ta tái mặt, loạng choạng lùi về phía sau rồi ngã ngồi trên sofa.
Ngay sau đó, mấy tiếng bùm nối tiếp vang lên, mấy cái bóng đèn bất ngờ nổ mạnh.
Quý Nhân không biết có chuyện gì với mấy cái bóng đèn mà chúng cứ lần lượt nổ bùm bùm.
Không bao lâu, chiếc đèn chùm quý giá làm từ pha lê đã nổ tan tành, mảnh vỡ văng tứ tung.
Tuy nhiên, trên trần nhà vẫn còn những bóng đèn khác, thế nên dù ánh sáng trong phòng hơi tối xuống nhưng vẫn có thể nhìn rõ mọi thứ.
Quý Nhân ngồi trên sofa run bần bật, ông ta mấp máy môi và lẩm bẩm: "Không thể nào, tuyệt đối không thể."
Sau đó, ông ta lại nhìn vào khoảng không mà hỏi: "A Viện, là bà sao?"
Quản gia và người hầu đều không biết chuyện gì xảy ra, cả đám đều hoảng loạn hét to.
Mặc dù cô gái điếm đang quỳ dưới đất không biết có chuyện gì đang xảy ra nhưng vì đã trải qua quá nhiều sự nhục nhã trong đời, thế nên bảo vệ mạng sống và tiền bạc của bản thân là điều cô ta giỏi nhất. Vì vậy, cô ta nhanh tay nhặt những tờ tiền nằm lẫn giữa những mảnh pha lê vỡ rồi vội vã bỏ chạy.
Mới lúc nãy Quý Nhân còn kiêu căng phách lối mà bây giờ lại ngồi co ro trên sofa, toàn thân run rẩy.
Cũng may sau khi chiếc đèn chùm vỡ tung, không gian trong phòng đã yên tĩnh trở lại.
Hiện tại là chín giờ tối, trời tối đen như mực, vì trong phòng khách có quá nhiều mảnh pha lê vỡ nên Quý Nhân đành lên lầu.
Quản gia dìu ông ta và nói: "Ông chủ, tôi dìu ông lên lầu nhé!"
Quý Nhân gật đầu liên tục, vẫn không quên dặn dò: "Chuyện vừa rồi chắc chắn là do con điếm kia gây ra, chính con khốn đó đã làm nổ bóng đèn."
Thế nhưng khi ông vừa nói hết câu, tiếng xích sắt kéo lê dưới đất lại truyền từ bên ngoài vào.
Sắc mặt Quý Nhân lập tức trắng bệch: "Là bà ta, đúng là bà ta, bà ta đã thoát ra được, sao bà ta có thể trốn thoát được chứ?"
Quản gia khó hiểu hỏi: "Ông chủ, ông nói ai vậy?"
Quý Nhân vừa định trả lời, bỗng nhiên tất cả đèn đuốc trong nhà vụt tắt.
Hai chân ông ta nhũn ra, ngã ngồi xuống đất.
Trực giác mách bảo với Quý Nhân vợ mình tới đòi mạnh khiến ông ta sợ chết khiếp, ý chí muốn sống của ông ta vô cùng mạnh mẽ, thế nên ông ta đã dùng cả tay lẫn chân để chạy trốn, hệt như một con vật.
Thế nhưng Quý Nhân mới chạy được vài bước thì tất cả bóng đèn trong nhà đồng loạt sáng lên.
Vì sợ gặp rắc rối nên quản gia và đám người hầu của ông ra đã bỏ trốn hết, hiện tại trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại một mình Quý Nhân.
Tiếng dây xích kéo lê trên đất cứ thoát ẩn thoát hiện.
Quý Nhân nghi ngờ hồn ma của vợ đến lấy mạng mình.
Rõ ràng ông ta đã bỏ giá một khoảng tiền lớn để thuê một pháp sư cao tay nhốt linh hồn bà ta lại và còn khoá trấn áp, khiến bà ta vĩnh viễn không thể siêu thoát, sao bà ta có thể trốn thoát được chứ?
Nhưng cũng may là trên tường nhà ông ta có treo kiếm gỗ đào, một loại pháp khí mạnh mẽ giúp xua đuổi tà ma.
Mà lúc còn sống, vợ ông ta chỉ là một mụ già xấu xí, ngu ngốc, chết rồi cũng chẳng lợi hại bao nhiêu!
Hai tay Quý Nhân run rẩy, tuy ông ta vô cùng sợ hãi nhưng vẫn chuẩn bị chiến đấu chống lại mụ già kia.
Tội nghiệp cho một lão già đã bước vào tuổi bát tuần, rõ ràng lúc nãy ông ta còn kiêu căng, phách lối trước mặt gái điếm, vậy mà lúc này đây, khi ông ta muốn đứng dậy đi lấy kiếm gỗ đào thì lại run như cầy sấy.
Ông ta quá lùn, không thể với tới thanh kiến nên phải khiêng một cái ghế đến, lúc ông ta lẽo lên ghế, chuẩn bị cầm lấy thành kiếm gỗ đào thì bỗng nhiên toàn bộ căn nhà lại rơi vào bóng tối.
Sao lại thế này?
Quý Nhân vội vã rụt tay lại.
Ngay sau đó, đèn bừng sáng trở lại.
Tuy nhiên, khi ông ta định với tay lấy kiếm thì bóng đèn lại vụt tắt
Mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế, ông ta giơ tay ra thì đèn tắt, rút tay về đèn lại sáng. Quý Nhân cứ vươn tay ra rồi rút tay lại, mặc dù trong lòng cực kỳ sợ hãi nhưng ông ta vẫn muốn lấy thành kiếm gỗ đào kia.
Bởi vì nó là thứ duy nhất ông ta có thể dựa dẫm vào trong lúc này.
Cuối cùng, dù bóng đèn đã tắt nhưng ông ra vẫn cắn răng, lấy hết can đảm gỡ thanh kiếm xuống. Ai ngờ, khi ông ta vừa cầm được kiếm thì trên cổ đã xuất hiện một sợi dây xích sắt.
Một sợi dây xích nặng trịch, lạnh lẽo bất ngờ quấn lên cổ ông ta.
Quý Nhân giơ tay chạm vào nó, khi ông ta đang suy đoán sợi dây xích này thuộc về thứ gì, bóng đèn lại vụt sáng. Bấy giờ, Quý Nhân lập tức nhận ra đây là sợi dây xích của giếng trấn hồn mà ông ta dùng để nhốt linh hồn của vợ mình.
Sao nó lại ở đây?
Vậy nghĩa là vợ mình đến đòi mạng thật sao?
....
Không cần ông ta nói ra thì ai cũng biết lúc này lão già Quý Nhân đang sợ chết khiếp.
Còn Tô Lâm Lang, người dàn dựng nên tất cả đang đứng ngay trước cầu dao điện nhà Quý Nhân.
Cô bật cầu dao thì đèn sáng, ngắt cầu dao đèn sẽ tắt.
Cô cứ liên tục đóng mở cầu dao để trêu đùa Quý Nhân, giống như lúc nãy ông ta không chút thương tiếc mà đùa bỡn cô gái điếm kia.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận