Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 317:

.



Chương 317:
Quý Đình Hiên đã sớm nhìn thấy Tô Lâm Lang, anh ta cười chào hỏi, tiếp tục thuyết phục anh: "Có lẽ sở đất đai sẽ nhanh chóng mở rộng Happy Valley, cậu cũng uốn đúng không, nhưng bây giờ cậu chỉ có ba triệu tiền mặt."
"Cộng thêm vốn cổ phần, tôi có sáu triệu." Hạ Phác Đình nói xong, anh vào thang máy.
Quý Đình Hiên đi theo, anh ta đi theo đến nhà hàng ở tầng một, nói tiếp: "Nhưng cậu không có khả năng mua được Happy Valley một mình, chỉ cần cậu giúp tôi, đến lúc đó tôi sẽ cho cậu đứng tên hợp đồng."
Mọi người hợp tác mua đất, ai thanh toán thì đứng tên người đó, cái này xem như lợi ích rất lớn.
Tô Lâm Lang không biết bọn họ đang nói gì, cô định đưa Tiểu Băng Nhạn vào khách sạn trước, lại nghe thấy chuông điện thoại.
Cô giao Băng Nhạn cho Hạ Phác Đình, đi vào cầu thang nghe: "Ông sáu, tình hình thế nào rồi?"
Là ông sáu Lục gọi đến, ông ta đã tìm Lương Tùng, vừa trở về.
Ông ta nói: "Cô Tô, tôi đề nghị cô đừng gặp mặt hắn, tôi cũng không lăn lộn ở Cửu Long, chỉ ở Sa Điền thôi."
Ông ta còn nói: "Cô có biết rìu chiến thuật của hải quân nước Anh
, vũ khí này vốn đánh số, không thể giao cho người khác, hắn vốn chỉ có một cái, nhưng bây giờ tôi phát hiện hắn có hai cái, cô nói xem có kỳ lạ không."
Tô Lâm Lang cũng là người đam mê vũ khí, mà rìu chiến thuật, cho dù ở chiến tranh ở thời đại Tinh Tế, quân nhân cũng mang theo bên người.
Bởi vì nó không những có thể tấn công gần, mà khi tác chiến dã ngoại cũng cần dùng đến để chặt để vọt, toàn bộ chỉ dựa vào một chiếc rìu.
Cô ở nông trường nên biết dùng dao, bởi vì săn thú nên biết dùng cung tên.
Nhưng dù dìu, cô từng tập luyện ở thời đại Tinh Tế, thường xuyên dã chiến, nhưng với cô dùng súng vẫn thuận tay và bền hơn dùng rìu.
Còn nước Anh bây giờ, mặc dù năng lực tác chiến yếu kém, nhưng dù sao cũng là đế quốc lâu đời, bọn họ có công nghệ rèn vũ khí dẫn đầu toàn cầu.
Hai chiếc rìu chiến thuật, mang một cái đến nông trường, quyên góp một cái cho bộ đội để họ nghiên cứu cũng không tồi.
Tô Lâm Lang hứng thú, cô hỏi: "Lương Tùng nói thế nào, hắn từ chối, không cho tôi mặt mũi?"
Phải biết rằng vũ khí, nhất là thép, càng ngày nó càng tiên tiến hơn.
Côn nhị khúc là vũ khí nhỏ, cũng là vũ khí cũ, mặc dù lực tấn công của nó thuộc hạng nhất, nhưng chất liệu gỗ vẫn chưa được đổi mới.
Mà rìu chiến thuật của Lương Tùng được làm bằng vật liệu thép mới nhất, được làm từ hải quân Hoàng gia, Liên Hỉ Minh từng đến một lần, bị hắn chém mất côn nhị khúc, hôm nay cũng vậy, côn nhị khúc lại bị chém gãy.
Ông sáu Lục thì suýt nữa bị rìu của Lương Tùng chém vào bả vai.
Ông ta nói: "Đương nhiên hắn bằng lòng gặp cô, nhưng hắn thối mồm, cô đừng ăn cơm với hắn, còn nữa, cô chỉ có một con dao, hắn có hai cái rìu, tôi sợ cô không đánh thắng lại hắn."
Tô Lâm Lang thở dài, cũng đúng, ăn cơm với người mồm thối rất không thoải mái.
Thế nhưng cô không phải thật sự muốn ăn cơm với đối phương, hơn nữa, cô nhìn trúng rìu của hắn, muốn cướp!
Cô nói: "Ông đi tìm hắn một lần nữa, nói nếu thấy có một người Đại Lục chết trên đường Cảng Thành, tôi sẽ khiến nửa đời sau hắn phải bò."
Ông sáu Lục muốn tranh bang hội, nhưng ông ta không thích giết người, cũng không hy vọng Tô Lâm Lang bị thương, ông ta thở dài nói: "Được rồi."
Ông ta nói tiếp: "Quân đội Đại Lục các cô có côn nhị khúc, cô có thể làm giúp tôi một bộ có chất lượng quân sự không?"
"Chỉ khi quân nhân thua trận thì mới bị người khác lấy mất vũ khí, hải quân Hoàng gia Anh cũng không được, cho nên vũ khí của bọn họ cũng chỉ truyền từ người này đến người kia, ông cảm thấy người khác có thể cướp được vũ khí của quân giải phóng Đại Lục chúng tôi?" Tô Lâm Lang hỏi lại.
Chỉ có Đại Lục sử dụng côn nhị khúc làm vũ khí quân sự, đương nhiên nó được làm bằng thép hạng nhất, nhưng ai có thể đánh thắng được quân giải phóng Đại Lục, lấy được côn nhị khúc của họ?
Không có được côn nhị khúc bằng thép tốt nhất, Liêu Hỉ Minh cũng không giúp được Tô Lâm Lang.
Ông sáu yên lặng cúp điện thoại.
Khi Tô Lâm Lang nghe điện thoại, cô phát hiện Quý Đình Hiên không đi, anh ta vẫn luôn đứng bên ngoài thang máy nghe lén.
Cho dù mối quan hệ của nhà họ Quý và Lương Tùng không phải là hậu trường của nhau, thì bọn họ cũng có một ít quan hệ.
Cô không quan tâm anh ta nghe thấy, dù sao theo cô thương nhân muốn qua lại với các băng đải cũng phải có mấu chốt quan trọng, không thể dính vào rác rưởi, nếu không sẽ bị phản ngược lại.
Cúp điện thoại, cô nhìn Quý Đình Hiên hỏi: "Anh Quý có việc gì sao?"
Quý Đình Hiên dơ tay ra hiệu: "Xin lỗi, vừa rồi không cẩn thận nghe thấy cô nói chuyện điện thoại."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận