Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 202:

.



Chương 202:
Hạ Phác Húc cũng mới biết thân thế của mình vẫn còn là một câu đố cách đây không lâu mà thôi. Còn lý do chọn ông sáu Lục, ngoài việc cảm thấy ông ta lợi hại hơn Hạ Mặc thì phần nhiều là do lòng tham quấy phá. Anh ta muốn trở thành cậu chủ trưởng ban của Long Hổ Đường, muốn nương theo câu lạc bộ đã tẩy trắng này để nhúng tay vào những vụ mua bán hợp pháp, sau đó quyết một trận sống mái trên thương trường với anh cả Hạ Phác Đình của mình, đồng thời chứng minh cho ông nội Hạ Trí Hoàn thấy ra anh ta không phải một cái bình hoa.
Là con trai của nữ hoàng Phong Nguyệt, kỹ thuật diễn của anh ta tất nhiên rất cao siêu, dù trong lòng sợ muốn chết, nhưng ngoài mặt vẫn vô cùng bình tĩnh: “Con đang định xuống lầu xem thử đã có thư báo kết quả chưa đây ạ! Nhưng cha cứ yên tâm, sự thật chỉ có một, cha chính là daddy của con!”
Có nằm mơ, ông sáu Lục cũng không ngờ tới người được phái đi lấy sổ sách lại bỏ trốn. Phải biết rằng, một khi đống tài liệu kế toán đó bị lộ ra ngoài, hoặc giao cho Cục Chấp Pháp, ông ta sẽ phải nộp phạt một số tiền khổng lồ. Với cả giấy vay tiền nặng lãi của các nữ diễn viên cũng nằm hết trong đó, không có giấy vay tiền, ông ta không cách nào kiểm soát đám phụ nữ đó được.
Nhưng dù sao cũng là ông lớn, càng giận, nụ cười càng thêm hòa ái.
Ông sáu Lục mở cửa, ra lệnh cho thuộc hạ đứng gác bên ngoài: “Xuống lầu kiểm tra hộp thư xem có thư từ hay gì được gửi tới không.”
Thuộc hạ cung kính “vâng” một tiếng, sau đó xoay người rời đi.
Ông sáu Lục lại sai một người khác: “Để bảo đảm an toàn cho Phác Húc, tạm thời đừng để nó ra cửa, các cậu nhất định phải trông chừng nó thật kỹ, nếu nó chạy mất dạng, tôi sẽ hỏi tội các cậu đấy.”
Hạ Phác Húc sợ run cả người, nghĩ thầm vầy là ông sáu tính giam lỏng anh ta đúng không?
Con ngươi khẽ đảo một vòng đầy toan tính, rồi anh ta nói: “Daddy, số tài liệu bị nhà họ Hạ cướp mất hẳn quan trọng lắm nhỉ, hay là vầy, con sẽ quay về nhà họ Hạ một chuyến, làm người hòa giải, giúp cha lấy sổ sách về nhé.”
Ông sáu Lục cười khẩy: “Nhưng sao tôi lại có cảm giác cậu thấy tôi sắp thua tới nơi nên mới định trở về tìm Hạ Mặc nhỉ?”
Ông ta còn nói thêm: “Cậu với mẹ cậu giống nhau thật đấy, gió chiều nào theo chiều đó, ai có tiền, có quyền thì nịnh nọt kẻ ấy.”
Linda Tôn lúc trước cũng vậy, tối ngày đứng núi này trông núi nọ, sau khi trèo lên được Hạ Mặc thì lập tức đạp văng ông sáu Lục.
Một nhân vật lớn có máu mặt như ông ta sao có thể là kẻ ngốc. Ông ta có rất nhiều cách để cướp sổ sách về, đâu cần thiết phải dùng tới bao cỏ như Hạ Phác Húc. Sau khi thay vest, đội mũ dạ, cầm quải trượng, ông ta quay đầu nhìn Hạ Phác Húc một lượt, sau đó nói một cách đầy ẩn ý: “Phác Húc à, mong là kết quả DNA sẽ nói rằng cậu là con của tôi, bằng không, có lẽ tôi không với tới được Hạ Phác Đình, nhưng cậu, ha ha, tôi sẽ lợi dụng cậu để khiến Hạ Thị mất sạch thể diện ở Đông Nam Á, làm chúng phải sống trong sự xấu hổ và nhục nhã!”
Xấu hổ và nhục nhã, ý ông ta là sao?
Hạ Phác Húc nghĩ thầm thôi thì cứ dứt khoát gọi điện cầu cứu vậy, nhất định Hạ Mặc sẽ tới cứu mình mà. Nhưng anh ta vừa chạy vào phòng ngủ, chộp lấy điện thoại, thì đã bị một tên đàn em mặt mày bặm trợn giật lấy.
“Thiếu đường chủ, cảm phiền cậu ngoan ngoãn một chút, bằng không đao thương không có mắt đâu ạ.” Tên đó đe dọa.
***
Rốt cuộc trong đống sổ sách đó có thứ gì mà lại khiến ông sáu Lục không từ thủ đoạn mà nhất quyết cướp về bằng được?
Tô Lâm Lang ăn cơm xong thì về phòng tắm, còn cậu cả Hạ vì mông đau không ngồi được nên nằm lì trên giường kiểm tra đống tài liệu kia.
Anh không biết vợ mình đã biết chuyện mình giả vờ mù hay chưa, nhưng hiện tại anh không dám bất cẩn báo tin mình đã khỏe lại cho cô hay, bèn quyết định tiếp tục giả vờ không nhìn thấy, thế nên sau khi kiểm tra xong, anh sắp xếp rồi bỏ lại y nguyên vào túi.
Từ lúc bị chấn thương ở đầu gối đến giờ đã một tháng rưỡi, anh nóng lòng muốn đứng dậy lắm rồi, thế là hôm nay, khi cảm nhận thấy đầu gối đã có chút sức lực, anh bèn trượt xuống giường, chống tay đứng thẳng người dậy, sau đó từ từ thả tay ra để kiểm tra khả năng chịu lực của đầu gối.
Nhưng đầu gối của anh như chết lặng, không có chút sức lực nào, anh tính cố chấp nhấc chân bước đi thử, một tiếng “rầm” vang lên, cả người đã té lăn quay.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận