Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 744:

.



Chương 744:
Hạ Phác Đình hoảng đến mức rơi cả kính, muốn biết Tiền Phi Long còn muốn nói chuyện quái quỷ gì nữa.
Quả nhiên, Tiền Phi Long toàn nói hươu nói vượn.
Anh ta bảo: "Cô Tô, ở Hương Giang chúng tôi, đến cả cô Lý Phượng Gia chuyên ỷ thế hiếp người, thông đồng với Diêm Vương còn biết Phác Đình sợ vợ, gặp là phải đi đường vòng. Nhưng với kinh nghiệm của tôi, đàn ông sợ vợ cũng chưa chắc đã ngoan ngoãn. Tôi nghe cô Jessica nói người nào đó không được yêu nên thẹn quá hóa giận, không những nhục mạ người ta mà còn đuổi ra khỏi khách sạn, để cô ấy lưu lạc đầu đường xó chợ!"
Không có được tình yêu nên thẹn quá hóa giận mà đuổi người ta, đây là cái hành động quái gì chứ? Ác bá à?
Anh ta đứng lên, hơi nghiêng người chào: "Cậu Hạ nói không sai, mặc dù Tiền Phi Long tôi không có nhiều tiền nhưng cũng không đến nỗi nghèo, còn xuất thân từ quân đội nữa. Là cảnh sát của Hương Giang, tôi sẽ trung thành với nhân dân nơi này, sẽ trung thành với hôn nhân, chắc chắn cũng ủng hộ đạo luật 76 mới về hôn nhân, kiên trì với nguyên tắc một vợ một chồng. Nên là, cô Tô..."
Nên là, nếu Hạ Phác Đình dám vượt quá giới hạn mà yêu đương vụng trộm, nuôi gái bên ngoài, thì anh ta chuẩn bị làm người đến sau nẫng tay trên ư?
Ai cũng thấy được vẻ mặt cậu cả Hạ thay đổi, xanh lét. Anh đeo kính lên, lạnh lùng nhìn Tiền Phi Long.
Tiền Phi Long tỏ vẻ không sợ, cũng thản nhiên nhìn lại anh, lại còn nắm tay, bẻ khớp rắc rắc, không che giấu dã tâm của mình chút nào.
Xã hội này có luật bất thành văn, đó là thượng tôn kẻ mạnh. Đàn ông cũng thế, người đàn ông càng mạnh sẽ càng thích những cô gái giỏi.
Đây là luật của xã hội này, cũng là luật có hiệu lực mạnh nhất.
Hai người đàn ông nhìn nhau như xẹt điện.
Tô Lâm Lang cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng Hạ Phác Đình là người làm ăn, làm ăn thì phải biết cái gọi là "hữu nghị cùng phát triển", nhất là ngành khách sạn, kỵ nhất là vô lễ với khách. Anh dám đuổi một nữ phóng viên, đây là chuyện rất bất thường.
Họ là vợ chồng với nhau, cô sẽ không nói gì ngay tại đây mà nói riêng, nghe anh giải thích trước rồi cần thì đấm sau.
Nhưng anh có bị Tiền Phi Long cười nhạo thì cô cũng sẽ không giúp.
Với kinh nghiệm của Thượng tướng Tô, nhất định phải khiến đàn ông cảm thấy nguy hiểm trùng trùng thì họ mới nghe lời, chịu phục tùng.
Bên kia, thấy trong mắt vợ như chứa dao, Hạ Phác Đình đứng dậy, mặt vẫn tái xanh nhưng cố cười nhã nhặn, giọng điệu nhẹ nhàng: "Đúng rồi, sir Tiền, khoảng đất trống ngoài sân tập bắn của các cậu ở bán đảo giờ đây đã thuộc quyền sở hữu của Hạ Thị chúng tôi. Bên cậu nhanh chóng dọn sân tập đi, chúng tôi muốn nhanh chóng cải tạo mảnh đất trống đó."
Tiền Phi Long đi đến cửa, mới đầu khi đi còn đắc ý, nhưng nghe vậy thì khựng bước, chợt quay lại nhìn Hạ Phác Đình bằng vẻ điên tiết như trước. Chính phủ Anh vơ vét của cải, điên cuồng đấu giá đất khắp Cảng Thành, sân tập bắn của đội Phi Hổ cũng đã bị quy hoạch thành đất thổ cư rồi bán cho Hạ Thị.
Nhưng Hạ Phác Đình không hối nên Tiền Phi Long và nhà họ Mạch cũng giả ngu, không dọn đi.
Nhưng nếu bị Hạ Thị đuổi thì họ cũng phải chuyển sân tập vào trong nhà, chất lượng huấn luyện sẽ kém đi nhiều.
Tiền Phi Long hoàn toàn không ngờ Hạ Phác Đình sẽ dùng điều này để ép mình, thế là tức giận phất tay: "Phác Đình, người làm cậu như tôi rất hâm mộ cậu, có tiền nên muốn làm gì thì làm. Nhưng cậu đừng quên, đội Phi Hổ bảo vệ nhân dân Hương Giang, trong đó có cả cậu. Mà cậu có gì hơn tôi đâu? Cùng lắm là hơn đống tiền bẩn."
Hạ Phác Đình đút hai tay vào túi, gọng kính bạc phối với áo sơ mi vàng kim, cười giả nai: "Đúng đấy ạ, nhưng biết sao giờ đây sir Tiền, tôi là người giàu hơn cậu thế đấy, muốn làm gì thì làm!"
Sau đó, anh nói thêm: "Tôi có vệ sĩ, không cần đội Phi Hổ bảo vệ. Cho nên... cậu nhớ thu dọn sớm đấy."
...
Nhìn theo hướng sir Tiền đi, cậu cả Hạ quay lại, chạy vội đuổi theo vợ, suýt bay cả giày.
Bữa tối có Hạ Trí Hoàn, Hạ Chương cũng chỉ đành nói qua loa mấy câu, hỏi han được tình hình của Hạ Phác Hồng rồi cũng không nói gì thêm, cơm nước xong xuôi là về phòng ngay. Đương nhiên Hạ Phác Đình phải nói đúng sự thật, không dám lươn lẹo, phải nhận cả vụ nói dối.
Anh cũng không mong vợ mình có thể không màng mấy cái nồi mà Tiền Phi Long liên tục ụp cho mình.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận