Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 530:

.



Chương 530:
Đó chính là, Hạ Phác Hồng vừa mới chạy tới làm một chuyện mấu chốt nhất. Cậu ta đã khóa hết mấy lối đi ở dưới boong tàu, tự tay đóng kín.
Cho nên hiện tại Tiền Mễ Lị đã bị nhốt ở trên boong tàu cao hơn mười mét, kêu trời trời không đáp, kêu đất đất chẳng hay.
Cô ta muốn tìm con trai, nhưng chỉ nhìn thấy từng mảng từng mảng máu.
Cô ta muốn bảo vệ vàng của mình.
Đáng tiếc, cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn các cảnh sát nối đuôi nhau đi vào, rồi vào khoang lục soát, mà cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn, không thể nào ngăn cản.
Hạ Phác Đình vào trễ nhất, vừa vào đã thấy vợ ở tầng dưới cùng, bèn đi xuống theo.
Lúc này Tô Lâm Lang và Gonda trông vừa hài vừa tức cười.
Gonda ngồi lên sốt cà chua, trên đầu còn có một đống giấy vệ sinh, còn trên người của Tô Lâm Lang thì dính đầy lá rau, trên tóc còn treo hai cây kẹo que.
Giúp cô lấy kẹo que ra, lại lấy hết lá rau xuống, Hạ Phác Đình hỏi: “Xem như cũng kịp lúc, không làm chậm trễ chuyện của em chứ?”
Tô Lâm Lang thở dài, nói: “Mọi người tới muộn hơn cũng được, chứ nếu sớm hơn một phút, e rằng tình hình không có được tốt.”
Hạ Phác Đình không hiểu lý do, nhưng vẫn gật đầu.
Tuy anh không hiểu ý định của vợ, nhưng vẫn ngăn cản tất cả mọi người, cũng ngăn cản chính mình, đợi 20 phút.
Anh cũng không phải là người đầu tiên xông vào.
Cũng không phải anh không lo lắng cho vợ, mà do công phu của anh không giỏi như Johnny Trần và Ông Gia Minh. Nếu vọt tới, một khi có tình huống nguy hiểm, không nói tới chuyện không giúp được gì, ngược lại còn gây thêm phiền phức.
Tất nhiên, anh không có nói với vợ.
Sau khi tiến vào, nhìn thấy toàn bộ tàu không có thủy thủ, anh mới suy đoán được đại khái, có lẽ vợ đã dẫn tất cả thuộc hạ của Tiền Mễ Lị tới boong tàu, rồi nhốt lại.
Nói cách khác, sau khi cô đã giúp đội cảnh sát dọn sạch tất cả chướng ngại vật và tất cả AK thì mới cho bọn họ vào.
Mà kiểu mưu lược thao túng mọi việc này của cô, có lẽ chỉ có PLA có, những quốc gia khác, quân nhân bình thường cũng không có.
Cậu cả Hạ cởi âu phục bọc lại cho vợ, còn nói: “Mặt em bẩn quá, toàn là bụi thôi. Bên ngoài còn có phóng viên, nếu bây giờ đi ra ngoài thì phải chờ anh dẫn phóng viên đi trước. Còn nếu không muốn, để anh đi tìm nước rửa mặt giúp em nhé?”
Gonda chứng kiến cảnh mặt mày Tô Lâm Lang bị lửa đốt hun khói, cũng nở nụ cười: “Chị dâu, chị nhìn mặt chị kìa, trông như mèo mướp vậy!”
Không có gương, Tô Lâm Lang cũng không nhìn thấy được mặt mình, nhưng lúc này cô mới chú ý thấy trên người Gonda bẩn đến mức nào. Thấy bên tường có dựng một cái chổi, bèn nhấc lên, giúp cậu ta quét người.
Cũng chính vào lúc này, trên lầu mơ hồ truyền đến tiếng thét chói tai của Tiền Mễ Lị, vừa gọi Tiền Phi Long, lại gọi Gonda.
Lúc này Gonda mới nhớ tới mẹ, nhưng sững sờ một hồi lâu, cậu ta lại hỏi: “Chị dâu, có phải mẹ tôi thường xuyên giết người không?”
Dừng một lát, lại nói: “Nếu một ngày nào đó tôi và Daddy, bao gồm cả cậu tôi, chọc giận bà ấy hoặc cản trở bà ấy kiếm tiền, có phải bà ấy cũng sẽ giết chúng tôi bất cứ lúc nào bà ấy muốn không?”
Thật ra đối với một người mẹ mà nói, con trai đương nhiên là quan trọng nhất.
Tiền mà Tiền Mễ Lị vất vả kiếm tiền, chắc chắn cũng là vì con trai, để dành dụm của cải cho Gonda.
Cô ta là phụ nữ, trời sinh đã có tình thương của mẹ. Giờ đây cô ta cuồng loạn, cũng là bởi vì cô ta cho rằng con trai đã chết, nên mới sụp đổ.
Nhưng mà, từ lúc cô ta đưa AK cho Trương Hoa Cường, rồi lại bày mưu Lương Tùng [Chuyên giết người Đại Lục], chẳng phải cũng giết đứa con yêu quý của người phụ nữ khác, giết con trai của người phụ nữ khác sao?
Mặc dù chưa từng làm mẹ, nhưng Tô Lâm Lang có thể hiểu được tình yêu của Tiền Mễ Lị dành cho con trai.
Mà giờ phút này, cô ta đau đớn, suy sụp và tuyệt vọng vì lầm tưởng chính mình đã tự tay nổ chết con trai.
Đều là phụ nữ, nể tình cô ta thương con, Tô Lâm Lang cũng nên nói cho cô ta biết chân tướng, hoặc để cho Gonda hô lên một tiếng đáp lại cô ta, nói cho Tiền Mễ Lị biết cậu ta còn sống.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận