Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 57:

.



Chương 57:
Không còn quần áo nào khác, tranh thủ lúc Lưu Ba đi tìm người, Tô Lâm Lang vẫn mặc áo thun màu đen dính đầy máu.
Cô đã lấy trộm một cái váy co dãn, vừa rồi kéo hơi cao nên lúc này thả nó xuống là có thể chùm lấy chân.
Đây là bãi đậu xe của bệnh viện tư nhân VIP.
Có một nữ y tá mặc đồ trắng nhìn thấy xe liền chạy tới, gõ cửa sổ hỏi: “Xin hỏi có phải là ông Lục không?”
Bởi vì Tô Lâm Lang đã dặn dò trước không được lộ ra, tất cả mọi chuyện đều phải nghe lời mình, Lưu Ba tự mình đi đẩy giường bệnh, khi trở về đúng lúc nhìn thấy nữ y tá gõ cửa sổ, vội nói: “Y tá Lương, là tôi.”
Y tá Lương hơi khó chịu, bởi vì rõ ràng cô ấy nhìn thấy xe của ông sáu Lục, nhưng tài xế lại là người nhà họ Hạ, Lưu Ba.
Cửa xe mở ra, cô ấy bị giật mình, một người phụ nữ mặc áo thun đen môi đỏ quyến rũ đang uốn éo mông và kéo váy.
Trên xe còn một người đàn ông cao lớn đang nằm, khiến y tá Lương nghĩ hẳn vừa rồi chiếc xe này đã xảy ra tai nạn.
Nhưng khi nhìn lại, cô ấy lại bị dọa sợ.
Người đàn ông đang hôn mê lại là sếp của cô ấy, phó chủ tịch kiêm chủ tịch hội đồng quản trị Hạ Thị, Hạ Phác Đình.
Đây là sân nhà, khi đến nơi Lưu Ba liền yên tâm, anh ta tự tin nói: “Y tá Lương, đến phòng riêng đi.”
Cảng Phủ là một thành phố giống như chiếc kính vạn hoa, mỗi ngày có các loại chuyện mới mẻ kích thích, thịt người xá xíu đều không phải chuyện lạ.
Nhưng y tá Lương ngửi thấy mùi máu tươi tràn ngập trên người Tô Lâm Lang liền mềm nhũn hai chân.
Cô ấy ấn thang máy tầng ba: “Được thôi.”
Tô Lâm Lang nhìn bệnh viện xa hoa trước mặt, nhưng cô từ tinh tế tới, nên nhìn cũng chẳng có gì ngạc nhiên, vào thang máy, cô phủ cái chăn lên mũi Hạ Phác Đình, sau đó nhìn vào thẻ công việc của nữ y tá này: “Cô họ Lương, Lương Nguyệt Linh.”
Lương Nguyệt Linh lật xem mí mắt Hạ Phác Đình: “Tôi lập tức mời chủ nhiệm và các bác sĩ đến khám cho giám đốc Hạ.”
Tô Lâm Lang lại hỏi: “Có phải Hạ Chương và ngài Hạ Trí Hoàn đều ở chỗ này không?”
“Có lẽ thế?” Lương Nguyệt Linh trả lời qua loa.
Liếc nhìn đôi giày của Tô Lâm Lang, trái tim cô ấy đập thình thịch.
Mặc dù đã nhìn quen sóng gió, cô ấy cũng chưa từng nhìn thấy trên giày phụ nữ có thể dính máu mà mặt không thay đổi.
“Bác sĩ đã khám cho ngài Hạ Trí Hoàn như thế nào? Bệnh gì? Có thể gặp khách không?” Tô Lâm Lang hỏi lại.
Sau đó truy vấn: “Vết thương của Hạ Chương như thế nào? Tình hình bây giờ thế nào? Bác sĩ khám và chữa bệnh bằng phương án gì?”
Đến tầng cao nhất sắp ra khỏi thang máy, Lương Nguyệt Linh nói: “Chúng tôi phải giữ bí mật về chuyện bệnh tình của bệnh nhân, cô muốn biết cái gì có thể liên lạc với nhà họ Hạ, chúng tôi là y tá không thể tùy ý tiết lộ chuyện riêng của ông chủ.”
Cô ấy không phải người giúp việc mà là viên chức, người Hồng Kông rất rõ ràng về điều này.
Đẩy giường vào hành lang, vệ sĩ nhìn thấy Lưu Ba liền ngạc nhiên, có người lấy tay ấn eo, còn có người cầm bộ đàm.
Lưu Ba rất đắc ý, mỉm cười chào hỏi mọi người giống như anh hùng trở về, cho đến khi Tô Lâm Lang trừng anh ta, anh ta mới ngoan ngoãn đi phía trước. Dưới ánh nhìn như ma quỷ và đề phòng của các vệ sĩ, bọn họ vẫn bình tĩnh bước đi.
Vào phòng bệnh, Lương Nguyệt Linh muốn ra ngoài gọi bác sĩ thì bị người khác bắt lấy cổ tay.
Cô ấy quay đầu lại nhìn vào tay Tô Lâm Lang: “Tôi phải đi mời bác sĩ đến khám cho tổng giám đốc Hạ, quý cô có việc gì xin chờ một chút, chờ tôi mời bác sĩ tới trước được không?”
“Cô Lương Nguyệt Linh, như cô vừa nói, sẽ không tùy ý tiết lộ chuyện riêng của người bệnh. Như vậy, bệnh tình của chồng tôi, tôi hy vọng ngoại trừ bác sĩ, không cần nói cho bất kỳ kẻ nào khác bên ngoài, cũng hy vọng cô....”
Lương Nguyệt Linh sửng sốt, chợt nói: “Thì ra cô là bà Hạ, vừa rồi nhất thời tôi không nhận ra, xin đừng trách tôi, nhưng mong cô tin tưởng vào chuyên môn của tôi là y tá chăm sóc đặc biệt.”
Cuối cùng cô ấy cũng nhận ra, đây là bà cô miền Bắc mà sếp cô vừa mới kết hôn, Tô Lâm Lang.
Tô Lâm Lang mỉm cười: “Kêu tôi cô Tô là được.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận