Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 938:

.



Chương 938:
Tô Lâm Lang gần như giơ ngón tay cái lên khi nhìn thấy nó.
Nói cách khác, Băng Nhạn xuất thân từ một gia đình giàu có nhất, số phận cũng không phải chịu nhiều gian khổ như A Hà, cũng không mang đầy gai góc trên người giống như A Hà, khiến người ta khó đến gần.
Cô bé đơn thuần, dịu dàng, đáng yêu, còn rất ỷ lại Tô Lâm Lang.
Tô Lâm Lang thích trẻ con, nhưng lại không muốn sinh, cho nên vẫn luôn xem cô bé là con gái mà yêu thương.
Thấy Băng Nhạn uể oải, không vui, cô ôm cô bé vào lòng hỏi: “Em nhớ anh ba rồi sao? Muốn gặp cậu ấy?”
Băng Nhạn gật đầu, nhưng sau đó lại nói: “Chúng ta sắp tới sẽ dự đám cưới của anh Đình Hiên, anh cả, anh hai và anh Phác Đúc cũng sẽ đi, em nghĩ đến anh Phác Hồng không đi được, còn phải tăng ca mỗi ngày, em rất buồn.”
Hạ Phác Hồng say mê nghề nghiệp của mình không sao cả.
Nhưng Băng Nhạn lại nghĩ đến những người anh trai khác của cô bé đều mặc lễ phục, uống rượu trò chuyện trong một đám cưới hoành tráng, còn người anh thứ ba điên khùng của cô bé chỉ có thể ngủ trên giường cứng, thức đêm công tác, đứa trẻ lại cảm thấy tủi thân thay cho anh ba.
Tô Lâm Lang nhẹ nhàng vuốt tóc bị gió thổi bay của Băng Nhạn, cười hỏi: “Nếu anh ba em trở về, em có vui không?”
Băng Nhạn nói: “Không có khả năng, mẹ nói anh ấy phải ở đại lục rất nhiều năm mới được trở về.”
Tô Lâm Lang cột tóc cho cô em chồng, kéo cô bé lại gần rồi thì thầm điều gì đó.
Thật ra trong khoảng thời gian này, Hạ Phác Hồng muốn lẻn qua biên giới, lặng lẽ đến Cảng Thành một chuyến.
Cậu ta làm việc cũng chỉ là Thượng tá George và đồ sứ của anh, cùng với 4 tỷ bảng Anh của A Khôn.
Tô Lâm Lang nói nhỏ với Băng Nhạn chính là nói chuyện này.
Băng Nhạn nghe chị dâu thì thầm xong, đầu tiên mỉm cười: “Oa, chị dâu, anh Phác Hồng thật sự về rồi!”
Nhưng cô bé không còn nhỏ nữa, sau khi suy nghĩ một lúc, lại nói: “Nhưng anh Phác Hồng làm quân nhân ở đại lục mà, anh ấy đến Cảng Thành, cảnh sát có bắt anh ấy hay không?”
Vấn đề này là như thế này.
Hạ Phác Hồng đến đại lục, hơn nữa còn là một nhân tài từ nước ngoài trở về, được quân đội ghi nhận lại.
Nhưng là một nhân tài thuộc loại quân nhân nên hồ sơ của cậu ta sẽ được giữ bí mật, có điều cậu ta vượt biên trái phép, người nhà họ Hạ vẫn luôn giữ bí mật, không hề đề cập với bên ngoài, Cục tình báo quân đội Anh dè chừng thân phận của cậu ta, sẽ không đến nhà điều tra, cho nên mọi người đều giả vờ hồ đồ, Hạ Phác Hồng vẫn là công dân của Cảng Thành.
Ngay cả khi anh ta xuất hiện trước Cảng Thành, chính phủ nước Anh cũng không có bằng chứng lên án cậu ta, chỉ có thể yêu cầu cục tình báo quân đội ám sát cậu ta.
Cho nên chẳng những Hạ Phác Hồng có thể trở về Cảng Thành, mà còn có thể công khai lộ mặt.
Ngược lại ở đại lục, để tránh bị đặc công Anh chụp ảnh bằng chứng, cậu ta phải cố gắng không ra ngoài.
Mặc dù chỉ có hai người ở trên đỉnh núi, không có ai khác, nhưng Tô Lâm Lang vẫn theo thói quen tháo pin tắt nguồn điện thoại di động khi giải thích tình hình cho Băng Nhạn, cũng cố gắng hạ thấp giọng nhất có thể, phòng ngừa lỡ như bị người ta nghe trộm.
Nói xong, cô lại nói: “Còn tùy tình hình nữa, nói không chừng anh Phác Hồng của em có thể về kịp dịp Tết Nguyên Đán.”
Băng Nhạn trầm mặc hồi lâu, đột nhiên nói: “Chắc ông nội sẽ bị anh ấy dọa sợ.”
Tô Lâm Lang sửng sốt một chút, hỏi: “Tại sao?”
Băng Nhạn nói: “Chị dâu quên rồi sao? Chẳng những anh Phác Hồng cạo đầu trống trơn, trên quần lót còn có miếng vá.”
Tô Lâm Lang suy nghĩ, khi nhìn thấy tên nhóc đã từng lôi thôi luộm thuộm điên khùng trên quần áo có miếng vá biến thành một thiếu niên tuấn tú tràn đầy sức sống, có lẽ ông cụ sẽ bị dọa cho nhảy dựng thật.
Cô chơi với Băng Nhạn hồi lâu, chuẩn bị xuống núi cũng lắp pin lại vào điện thoại di động, khởi động máy trở lại.
Cô vừa mới khởi động máy đã nhận được một cuộc gọi điện thoại.
Là ông sáu Lục gọi đến, hỏi Tô Lâm Lang trước : “Cô Tô có bận hay không?”
“Cũng không bận lắm. Ông sáu có chuyện gì sao?” Tô Lâm Lang hỏi.
Mặc dù cả ông sáu Lục và ông tư Viên đều đã cởi giáp về quê, nhưng mối quan hệ cạnh tranh giữa họ vẫn luôn tồn tại.
Ông ta nói: “Tôi mơ hồ nghe được một ít tin tức, nghe nói cô phái ông Viên giúp Tiền Phi Long làm một số chuyện gì đó liên quan đến sếp Mạch, Mạch Gia Câu, chuyện này có phải là sự thật không?”
Tô Lâm Lang tìm ông tư Viên giúp Tiền Phi Long để ý đến Mạch Gia Câu, đã nhìn chằm chằm được nửa tháng, nhưng mỗi ngày Mạch Gia Câu đều đúng giờ tan tầm, ngoại trừ đến hiệu sách mua mấy quyển sách, hầu như không đi đâu cả.
Cho nên người của ông tư Viên đã theo dõi anh ta nửa tháng, nhưng không phát hiện được gì.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận