Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 724:

.



Chương 724:
“Hạ Phác Hồng...” Đột nhiên, phía trước truyền đến tiếng kêu.
Hạ Phác Hồng cúi người nhìn, thấy Tô Lâm Lang cũng tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, lập tức lớn tiếng trả lời: “Làm sao vậy?”
“Em biết du thuyền của Tiền Phi Long ở đâu ra không?” Tô Lâm Lang nhìn về phía trước, nắm chặt cần điều khiển.
Máy bay chiến đấu khi bay thấp sẽ tiêu hao lượng xăng lớn, tiếng ồn cũng lớn bởi vì lực cản không khí. Nói chuyện trong khoang, nếu không mượn thiết bị truyền tin thì phải dùng tiếng la. Không đợi Hạ Phác Hồng trả lời, cô lại rống to: “Anh ta tự mua!”
Hạ Phác Hồng cảm thấy không đúng, Tiền Phi Long đang chấp hành công vụ, tại sao phải dùng du thuyền tư nhân?
Thuyền dầu của anh ta chạy nhanh, là bởi vì mã lực lớn, hao xăng cũng lớn. Nếu tự mình bỏ tiền mua dầu thì chẳng phải anh ta quá ngốc sao?
Tô Lâm Lang lại hỏi: “Vậy em biết tại sao anh ta lại như kẻ điên, muốn đuổi giết chúng ta không?”
Hạ Phác Hồng đã sắp nôn mửa, cũng không dám cởi dây an toàn, lớn tiếng nói: “Bởi vì anh ta là một A sir tốt có trách nhiệm!”
Đây chính là hoàn cảnh khó khăn mà người bình thường không nhìn thấy, hoàn cảnh mà sở cảnh sát Cảng Thành phải đối mặt.
Tô Lâm Lang lại rống: “Bởi vì chỉ dựa vào cảnh sát hoàng gia để truy bắt kẻ buôn ma túy thì đúng là tên đần độn nằm mơ hão huyền, nhưng Tiền Phi Long muốn có được sự ủng hộ của quân đội Anh, nhất định phải có thể hiện. Từ máy bay chiến đấu đến bản vẽ, đều là thứ mà anh ta muốn lấy lòng quân đội Anh.”
Cô cũng lắc lư không thôi, hô hấp không thông, bắt buộc phải hít oxy.
Đeo mặt nạ dưỡng khí lên hít sâu một hơi, cô lại hét lớn: “Rõ ràng anh ta có thể gọi không quân Hoàng gia đến chặn chúng ta lại, em đoán xem tại sao anh ta không gọi?”
Qua đảo Nam Nha phải qua vịnh Long Hà, vùng này toàn là thuyền đánh cá, dày đặc ở trên mặt biển.
Tùy tiện đụng phải Tô Lâm Lang và Hạ Phác Hồng là xong đời, thuyền đánh cá cũng xong đời.
Tập trung vượt biên, cô lại hít oxy, hét lớn: “Bởi vì anh ta đang truy lùng kẻ buôn ma túy, bất cứ lúc nào cũng cần quân đội trợ giúp, thế nhưng không quân Anh cũng không để ý tới lời kêu gọi của anh ta!”
Thật ra những điều này thì Hạ Phác Hồng đều hiểu, nước Anh cũng không phải dạng tốt lành gì, nó chỉ muốn Cảng Thành rối loạn. Khi nó không thể điều khiển xã đoàn Cửu Long, không thể điều khiển giao dịch tài chính thì sẽ cố ý mặc kệ bọn buôn ma túy, tùy ý để bọn họ gây họa cho Hương Giang.
Thái độ của chúng là, các người không muốn ta vơ vét của cải, vậy các người cũng đừng hòng được sống tốt.
Bọn buôn ma túy chẳng những có ca nô còn có máy bay, đối phương trốn ra biển quốc tế, sở cảnh sát sẽ thỉnh cầu sự trợ giúp của không quân.
Nhưng không quân hoàng gia muốn để mặc cục diện này, sẽ không để ý tới lời kêu gọi của cảnh sát.
Cảnh sát muốn truy bắt ma túy, bắt bọn buôn ma túy, đành phải ăn nói khép nép đi cầu xin không quân hoàng gia, đương nhiên phải cho người ta lợi ích.
Cho nên Tiền Phi Long mới liều mạng như vậy, điên cuồng truy tìm máy bay chiến đấu và bản vẽ, cũng chỉ vì muốn truy lùng ma túy mà thôi.
Thật ra chuyện này không có liên quan đến Hạ Phác Hồng, cậu ta là con nhà giàu, ra ngoài có vệ sĩ. Chỉ cần bản thân không sa đọa, không hít thuốc phiện, không liên quan đến việc buôn bán ma túy thì chẳng qua việc buôn bán ma túy cũng chỉ là một tin tức trên báo chí đối với cậu ta mà thôi.
Nhưng theo chị dâu đùa giỡn với Tiền Phi Long một hồi, vốn dĩ cậu ta khá là thương hại đối phương.
Mà khi biết trong động cơ của Tiền Phi Long còn có lý do phức tạp như vậy, khiến cậu ta có cảm giác không cách nào hình dung được.
Đó là loại cảm giác bị sỉ nhục với tư cách là đồng bào.
Những người sống trên mặt đất, vùi đầu làm việc sẽ không thể cảm nhận được cảm giác nhục nhã đó.
Chỉ khi lên máy bay, khi bắt đầu bay theo vùng trời quốc gia, con người ta mới có thể cảm nhận rõ ràng.
Hạ Phác Hồng cúi đầu là có thể nhìn thấy Tiền Phi Long đang không ngừng theo sát, cậu ta cũng có thể cảm nhận được rõ sự tuyệt vọng và đau khổ của anh ta.
Rõ ràng Tiền Phi Long rất mạnh, nhưng quân đội không phân phối cho quân hạm, anh ta cũng chỉ có thể tự mình chi thuyền chi dầu đến truy lùng ma túy. Rõ ràng anh ta nhìn thấy một chiếc máy bay chiến đấu đào tẩu, anh ta muốn gọi cho quân đội Anh đến chặn lại, nhưng quân đội vì muốn Cảng Thành rối loạn, cũng không để ý tới lời kêu gọi của anh ta. Anh ta liên lạc không được, cũng chỉ có thể phí công, cô độc truy đuổi một mình.
Phải biết, Hạ Phác Hồng không phải người xấu, cậu ta chỉ là một người bình thường, muốn đến Đại Lục chạy nạn.
Nhưng nếu là bọn buôn ma túy thì sao, kẻ buôn ma túy đã lột da đầu Matthew và Gonda cứ ung dung bỏ trốn như vậy, Tiền Phi Long đuổi theo như chó điên, trơ mắt nhìn nhưng lại đuổi không kịp. Vậy anh ta phải phẫn nộ và khuất nhục đến nhường nào.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận