Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 757:

.



Chương 757:
Bàn tay của Tô Lâm Lang vừa rời khỏi túi xách của Megan, đúng lúc vị phu nhân này của ông bá tước đang định chào tạm biệt, nên xe lăn của vị phu nhân đó được người giúp việc đẩy tới, bàn tay cô cứ thế tự nhiên đặt lên xe lăn.
Túi xách của Megan đang ở bên cạnh cô ấy, điện thoại di động giống như một viên gạch lớn, nếu đưa tay vào trong thì chiếc túi sẽ nhúc nhích và cô ấy sẽ phát hiện điều gì đó.
Nhưng khi cô ấy cúi đầu nhìn túi xách của mình thì đúng lúc Tô Lâm Lang lại tình cờ dùng đầu gối chạm vào túi xách, cô ấy thấy vậy chỉ cho rằng túi xách bị nhúc nhích là do bị Tô Lâm Lang đụng vào.
Tất nhiên sẽ không phát hiện ra Tô Lâm Lang đã lấy trộm điện thoại của cô ấy.
Động tác của Tô Lâm Lang uyển chuyển như nước chảy mây trôi, khiến Hạ Phác Đình mở rộng tầm mắt, anh không giấu được niềm vui mỉm cười.
Mà nụ cười này của anh, Megan vừa hay đã nhìn thấy.
Hai người đã nhiều năm không gặp, Hạ Phác Đình đã sớm không còn là sinh viên đại học ngây thơ năm đó nữa.
Anh đã ba mươi tuổi, từng trải qua bắt cóc, ám sát, có một vết sẹo dài ở huyệt thái dương, khóe mắt cũng đã xuất hiện nếp nhăn, tướng mạo cũng đã thay đổi.
Anh là một người Đông Á điển hình với làn da mịn màng và đôi mắt nhỏ. Khi còn trẻ, anh có mỡ mắt dày và mí mắt đầy đặn, trông khá ưa nhìn nhưng không tới mức động lòng người. Tuổi tác càng lớn, mỡ trên mí mắt đã biến mất, hốc mắt cũng sâu hơn, cộng với chiếc mũi dài và thẳng đặc trưng của người Đông Á, khi anh cười mang đến cảm giác trong trẻo và dịu dàng mà người đàn ông phương Tây không có.
Công bằng mà nói, vẻ ngoài trưởng thành của anh quyến rũ và thu hút hơn hẳn so với thời sinh viên.
Nhân tiện, Megan đã từng từ chối Tiền Phi Long, cũng chủ động đề cập đến chuyện cô ấy muốn hẹn hò với Hạ Phác Đình.
Lúc đó, anh nói mình đã có đối tượng đính hôn, cũng từng nói với Megan có thể chờ anh, nếu sau khi anh gặp đối tượng đính hôn mà người đấy không chọn anh, từ chối hôn ước thì anh sẽ hẹn hò và kết hôn cùng cô ấy!
Tất nhiên Megan đã từ chối lời đề nghị hoang đường này.
Bởi vì trong tiềm thức của cô ấy, một người đàn ông da vàng Đông Á như Hạ Phác Đình được cô ấy chọn giống như một ân huệ và ban ơn. Vậy mà anh lại dùng hôn ước cũ rích với một phụ nữ Đông Á để bắt cô ấy chờ đợi, đây chính là đang sỉ nhục cô ấy.
Lúc đó cô ấy cảm thấy rất khó chịu.
Hiện tại nhìn thấy Hạ Phác Đình mỉm cười như vậy với Tô Lâm Lang thì trong lòng càng thấy khó chịu hơn!
Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, cô ấy rõ ràng thấy Tô Lâm Lang rất xuất sắc, cũng rất xinh đẹp, đứng cạnh Hạ Phác Đình hoàn toàn xứng đôi, nhưng trong lòng cô ấy lại cảm thấy rất khó chịu.

Bởi vì Hạ Phác Đình đã mời cô ấy rất nhiều lần, cho nên Megan nghĩ chỉ cần mình mở miệng nói muốn đi Cảng Thành thì anh sẽ cảm thấy cầu còn không được, cũng sẽ đích thân lo chỗ ở, đi lại cho cô ấy, để cô ấy được thoải mái vui chơi.
Hạ Phác Đình dời ánh mắt khỏi vợ mình, nói tiếp: "Tất nhiên tôi rất hoan nghênh cô đến Cảng Thành tham quan, khách sạn Hạ Thị của chúng tôi cũng rất mong đợi chuyến lưu trú của cô. Tuy nhiên, ở Cảng Thành có rất nhiều khách sạn năm sao, các dịch vụ và tiện nghi của mỗi khách sạn đều có tiêu chuẩn ngang bằng với khách sạn của Hạ Thị ở Luân Đôn. Cô có thể tự do lựa chọn khách sạn theo yêu cầu chỗ ở của mình, không cần thiết phải ở Hạ Thị."
Megan cảm thấy bị chặn họng, nhưng với sự giáo dưỡng của mình thì cô ấy không nói gì, chỉ đưa tay ra và nói: "Vậy hẹn gặp lại ở Cảng Thành."
Cô ấy định nói lời tạm biệt, khi vươn bàn tay mảnh mai của mình ra, theo lý thì Hạ Phác Đình sẽ hôn và nói lời từ biệt, đây cũng là một nghi thức rất phổ biến ở phương Tây, nhưng đúng lúc này Tô Lâm Lang đã tiễn phu nhân bá tước xong và trở về, mỉm cười bước đến.
Cậu cả Hạ sợ vợ từ trong xương cốt, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại không làm theo nghi lễ phương tay hôn tay cô ấy, chỉ bắt tay Megan và nói: "Trước khi cô đến hãy báo với chúng tôi một tiếng, chúng tôi sẽ sắp xếp thời gian để gặp mặt."
“Chúng tôi”, ý của anh là anh và vợ sẽ cùng đi gặp cô ấy ư?
Megan mỉm cười thu tay lại: "Được."
Jessica tỏ ý trong người không khỏe nên đã rời đi từ lâu.
Megan cũng sắp đi khỏi đây nên đương nhiên Tô Lâm Lang phải đích thân tiễn cô ấy.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Megan, cô ân cần hỏi: "Cô Megan, có phải vì hôm nay khách sạn của chúng tôi có chỗ nào tiếp đón không chu toàn không? Tôi cảm thấy cô có vẻ không vui cho lắm."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận