Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 289:

.



Chương 289:
Nhưng mà một mũi tên bắn lén đã bay tới ngay lập tức, xuyên qua chỗ hắn giơ tay lên rồi ghim vào lưng ghế.
Bọn bắt cóc ở ghế sau không bị thương, nhưng chúng bị dọa đến hít sâu một hơi, giơ tay lên trên.
Trương Hoa Cường nhếch mép cười: “Là cô đúng không, Tô Lâm Lang, đi ra cho ông đây!”
Trong mắt Trương Hoa Cường thì phụ nữ là mặt hàng đã yếu kém còn thích làm màu.
Trương Hoa Cường có át chủ bài, hắn đã bắt được Hạ Phác Húc, Hắn biết Hạ Phác Húc chạy khỏi nông trường, một khi anh ta xảy ra chuyện thì hắn sẽ vu vạ cho nông trường quốc doanh, quan hệ giữa Cảng Phủ và Đại Lục sẽ căng thẳng hơn.
Nhà họ Hạ đang hợp tác với Đại Lục, nếu Hạ Phác Húc chết ở Đại Lục thì Hạ Phác Đình sẽ bị các giám đốc trách cứ, người dân cũng sẽ phỉ nhổ anh, giá cổ phiếu của Hạ Thị cũng sẽ xuống dốc không phanh.
Thế nên hắn cũng không sợ hãi.
Hôm nay Trương Hoa Cường không có ý định gì khác ngoài gặp mặt người phụ nữ kia.
Hắn muốn nhìn tận mắt xem rốt cuộc là cô có ba đầu hay là sáu tay, kiếm pháp tốt đã đành, vì sao cô còn bắn nỏ tốt như vậy.
Đó chính là cung nỏ, dù có nhắm chuẩn thì lực tay cũng phải mạnh mới bắn được, một nữ nhân sao có thể dùng nỏ tốt như vậy?
“Ra đây!” Hắn mất kiên nhẫn, giọng điệu như thể một con sư tử già: “Tôi bảo cô ra đây!”
Sự phẫn nộ sẽ khiến người ta xúc động, cũng sẽ làm người ta kích động, lúc này không chỉ vệ sĩ nhà họ Hạ, có mấy người nhà họ Cố cũng tới. Có vệ sĩ Ấn Độ lớn gan thò đầu vào trong xe, cướp nốt khẩu súng AK còn lại.
Đến lúc này thì Trương Hoa Cường hoàn toàn bị áp chế, hắn muốn bắt cóc con tin cũng không được.
Trương Hoa Cường càng phẫn nộ hơn, giọng hắn càng ngày càng trầm, hét lên: “Tô Lâm Lang, cô ra đây!”
Đám vệ sĩ nghe hắn gào lên thì có vẻ nôn nóng, đồng thời nhìn về phía đối diện.
Trên khán đài VIP, nơi có tầm nhìn tốt nhất trong trường đua ngựa, đèn cảm ứng cứ sáng lên rồi lại tắt, nhưng không thấy người đâu.
Nhưng mà chắc chắn lúc nãy mợ cả nhà họ Hạ đã ở trên đó, cô dùng một cái nỏ, im lặng hạ một tên côn đồ hung ác.
Cô đang nằm sấp xuống để tránh né nguy hiểm ư?
Cô sẽ đứng lên bắn một mũi tên nữa, hay là xuất hiện rồi đối mặt với Trương Hoa Cường?
Đám vệ sĩ cũng rất mong chờ, họ muốn biết cô sẽ làm gì.
Nhưng mà từng giây từng phút trôi qua, đối diện trống không, chẳng có lấy một tiếng động.
Trương Hoa Cường nãy giờ cứ như con nhím xù lông, lúc này thì sự phẫn nộ của hắn đã lên đến đỉnh điểm, hắn nức nở: “Con mẹ nó, cô ra đây cho tôi!”

Hạ Phác Đình cũng không trốn trong chuồng ngựa mà đứng ở bên ngoài.
Hai ông cháu Cố Khải Toàn cũng không trốn quá kỹ, chỉ ở sau cánh cửa, lúc này họ cũng thò đầu ra hóng.
Khán đài VIP ở đối diện chuồng ngựa, đèn cảm ứng trên khán đài sáng rồi lại tắt, họ chứng kiến hết mũi tên này đến mũi tên khác bắn ra từ đó.
Hạ Phác Đình đương nhiên biết đó là ai, anh còn chưa biết chuyện Hạ Phác Húc bị bắt cóc, bèn nghĩ, không biết cô vợ đặc công PLA của anh sẽ làm gì, cô sẽ bay từ trên trời xuống, hay cầm kiếm Raikiri chém Trương Hoa Cường thành người tàn phế?
Lúc anh đang nghĩ ngợi, Cố Khải Toàn đột nhiên nói: “Nhìn kìa, ở bên kia!”
Tất cả mọi người đều cho rằng Tô Lâm Lang ở phía đối diện, ngay cả đám vệ sĩ cũng chú ý đối diện, nhưng Tô Lâm Lang lại tiến về phía trước dọc theo chuồng ngựa, thấy vệ sĩ giơ súng, cô giơ tay lên.
“Mau bỏ súng xuống, đó là chị dâu tôi, người một nhà!” Cố Khải Toàn nói.
Phải đợi Hạ Phác Đình nói lại một lần nữa bằng tiếng Anh, đám vệ sĩ mới buông súng.
Độ ăn ý khi hợp tác kém như vậy, nếu Trương Hoa Cường dẫn theo vài xe bắt cóc nữa, người nhà họ Cố có thoát nổi không?
Thấy cô cầm nỏ trong tay, đeo mũi tên ở sau lưng, Cố Khải Toàn đã biết là có chuyện gì.
Thiếu niên chỉ vào vệ sĩ nhà mình rồi mắng: “Nếu không có chị dâu tôi, hôm nay các anh xong đời hết rồi!”
“Mọi người không sao chứ?” Tô Lâm Lang hỏi: “Ông cụ Cố đâu, có ổn không?”
Vừa nãy ông cụ Cố vô cùng sợ hãi, đái cả ra quần, lúc này đã là nửa đêm, gió thổi qua mang đến cảm giác lạnh lẽo. Ông ta đang run rẩy, nghe tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn, sau đó thì sửng sốt.
Ông ta đương nhiên là biết Tô Lâm Lang, lần trước ở câu lạc bộ golf, suýt nữa thì ông ta đã chỉ vào mũi cô mà mắng chửi.
Hôm nay ông ta còn cố ý dặn Hạ Phác Đình đừng dẫn người nhà theo cùng.
Nhưng mà lúc đó ông ta dám mắng, dám châm chọc Tô Lâm Lang, bây giờ thì ông ta rụt cổ không dám.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận