Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 1022:

.



Chương 1022:
Tim A Minh đập loạn lên, cậu bé dùng tay làm loa khẽ gọi: “Em gái!”
Từ miệng giếng ở dưới đất cách đó không xa, lộ ra một bàn tay nhỏ kèm theo tiếng gọi nhỏ: “Cúc, cúc cu.”
A Minh như một chú ếch con, vừa nhảy vừa bò tới đó, với tay kéo lấy: “Em gái, anh đến cứu em đây.”
Lúc quân Anh một trắng một đen rời đi không đóng nắp giếng lại, A Minh nghĩ em gái bị rơi xuống giếng nên muốn cứu cô bé. Nhưng khi cúi nhìn, cậu bé mới phát hiện dưới nắp giếng rất rộng và không sâu lắm, lại còn rất hỗn tạp, toàn là ống nước.
Trong giếng có cái thang, em gái trượt xuống theo cái thang đó, lúc này cô bé đang xem những ống nước kia.
A Minh đưa tay ra: “Em gái, lên nhanh đi.”
A Ngọc gật đầu, nhưng lại cúi sát vào ống nước để nghe âm thanh gì đó.ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Nhưng nghe một lúc, cô bé đã nhảy vọt lên, chân bám vào thang, tay nắm lấy anh trai rồi lên trên.
Hai đứa chạy vội trở về, nhưng khi chạy qua khẩu pháo hạng nặng lúc nãy, A Ngọc bỗng nhiên kéo A Minh lại. Cậu bé loạng choạng làm một chiếc giày bay mất, cậu bé quay lại muốn lấy thì A Ngọc đã đẩy anh trai sang một bên rồi lộn một vòng. Khi trở lại bên cạnh cậu bé, trong tay đã cầm chiếc giày của cậu bé.
Hai đứa vừa tìm chỗ trốn thì thấy hai người quân Anh một trắng một đen giống quả bí và cây mía đi qua.
A Minh nhìn đồng hồ, lại mất thêm ba phút nữa. Theo thói quen tính toán ;ại, chỉ còn 20 phút là đến giờ phỏng vấn, nhưng áo sơ mi của em gái đã bị bẩn, mặt cô bé cũng bẩn như mèo con. Hơn nữa cậu bé nhớ vừa nãy khi mình đến nhà vệ sinh, phát hiện ở phía bên kia, nhà vệ sinh của căn cứ quân sự Đại Lục bị nghẽn nước. Nếu để em gái bẩn thỉu như vậy đi phỏng vấn thì chắc chắn sẽ bị đuổi đi.
Nhưng con người càng vội vã thì dường như lại gặp phải chuyện.
Họ phải vượt qua dây thép gai, rồi đi xuyên qua một khu rừng mới có thể về được.
Nhưng người quân Anh mập như quả bí và người quân Anh gầy như cây mía lại dừng lại ngay chỗ dây thép gai mà lúc nãy họ tới.
Hai đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, giờ phải làm sao đây. Nếu bị bắt thì sao, hoặc nếu đến buổi phỏng vấn bị muộn thì sao?
Lúc A Minh đang rầu rĩ thì A Ngọc đã kéo cậu bé chạy rồi.
Ở góc tây bắc có một trạm gác, hai đứa trẻ cúi người đi dọc theo hàng thông ở bên cạnh trạm gác, chạy đi như những con chuột.
Vòng qua trạm gác, A Minh giơ ngón tay cái với em gái.
Lúc nãy khi mới đến, họ phải len lỏi thận trọng qua dây thép gai, nhưng bây giờ không cần nữa.
Bởi vì phía sau trạm gác có một cánh cửa, hơn nữa cửa đó lại đang mở.
Hai đứa trẻ thoáng nhìn nhau rồi mỉm cười, ra khỏi cửa rồi chạy qua một khu rừng nữa là có thể trở về.
Bộ đội tiền trạm của nội địa mới chỉ đến, doanh trại đang trong quá trình xây dựng, nên việc chạy về bên này dễ dàng hơn nhiều.
Hơn nữa hai đứa vừa trở về thì thấy một bức tường đang rò rỉ nước, có vài người quân nhân PLA đang dọn dẹp ống nước.
Điều đó có nghĩa là đã có nước rồi, A Ngọc cũng không cần tìm vệ sĩ nữa, có thể tự rửa mặt, lau chùi áo sơ mi.
Đi qua trước mặt cảnh vệ, hai đứa lại đưa mắt nhìn nhau. Wow, có chút đắc ý, dường như chúng thật sự không bị phát hiện.
Nhưng hai đứa không biết rằng, xung quanh lớp dây thép gai nơi chúng vừa vượt qua có đầy dấu chân nhỏ của chúng.
Có mấy người quân nhân, còn có đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ là Tống Thời Vu cũng đang nhìn những dấu chân đó vào lúc này.
Tống Thời Vu cũng không biết bọn nhỏ đã quay về, anh ta nhìn dấu hiệu bằng tiếng Anh bên lớp dây thép gai, mồ hôi đầy trán vì quá lo lắng. Lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Phác Đình, rồi lại tìm số của Tô Lâm Lang.
Nhưng anh ta không gọi, mà đợi xem liệu bọn nhỏ có tự quay về hay không.
Đã nhìn hai đứa nhỏ lớn lên từ bé, đặc biệt là A Ngọc, tuy mới 9 tuổi nhưng cô bé lanh lẹ, mạnh mẽ và có thiên phú hơn người giống hệt mẹ.
Tuy nghịch ngợm nhưng chưa từng gây rắc rối lớn.
Cứ đợi bọn nhỏ tự quay về vậy, để tránh chúng bị cha chúng trừng trị.
Nói về hai đứa trẻ, khi chúng chạy vào hành lang thì thấy hành lang cũng đầy nước. Một nhóm các chú quân nhân đang tất bật dọn dẹp nước trên sàn.
Như thế này thì làm sao lấy nước rửa mặt đây?
A Minh đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lấy khăn giấy ướt từ túi ra, xé bao nhựa, ra hiệu cho em gái đến gần. Sau đó lau sạch gương mặt nhỏ bé bị làm bẩn của cô bé, cũng lau sạch các vết bẩn trên áo sơ mi trắng và đôi giày da của cô bé. Lại nhìn đồng hồ, thấy còn 5 phút nữa, cậu bé mới thở phào nhẹ nhõm.
Cậu bé có tính cách hướng nội, luôn tập trung vào em gái, sẽ đồng hành cùng cô bé đi phiêu lưu, chơi đùa, chăm sóc cô bé, nhưng lại ít quan tâm đến thế giới bên ngoài.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận