Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 228:

.



Chương 228:
Mà một khi đã thua, ngộ nhỡ ông sáu Lục thẳng tay giết chết Hạ Phác Đình thì sao?
Thân là anh em, Hạ Phác Húc còn muốn phân cao thấp với anh cả trên thương trường, tất nhiên là không muốn anh cả chết.
Anh ta đi ngang qua một quầy thịt tiện tay lấy một con dao mổ lợn, sau đó ẩn nấp trong Long Hổ Đường trước.
Đúng vậy, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, người của ông sáu Lục ở khắp trên đường tìm anh ta, nhưng anh ta lại trốn vào trong Long Hổ Đường, gần nửa ngày trời mà đàn em của ông sáu vẫn không tìm được anh ta.
...
Nhóm người Hạ Phác Đình đi theo sự hướng dẫn của Lý Trân đến một trại lồng heo để thương lượng việc phá bỏ và di dời.
Thân là con trai nhà giàu nhất nhì, ngồi xe lăn ra ngoài bàn chuyện làm ăn là đã đủ thành ý rồi.
So với Long Hổ Đường thì hợp đồng phá dỡ mà anh mang theo cứ như miếng bánh từ trên trời rơi xuống vậy, ví dụ như nếu do Long Hổ Đường phá dỡ thì chỉ có duy nhất một lựa chọn là bồi thường tiền, hơn nữa còn không phải bồi thường theo thước vuông mà tùy vào tâm trạng của đại ca bang hội, tâm trạng của đại ca tốt thì cho nhiều, tâm trạng mà không tốt thì không cho một đồng nào, thẳng thừng đuổi đi.
Nhưng Hạ Phác Đình có thêm một lựa chọn đó chính là đổi thành nhà ở.
Phá dỡ bao nhiêu thước đất thì sẽ cho căn nhà bấy nhiêu thước, trao đổi bình đẳng.
Giá nhà ở của Cảng Thành mỗi ngày một khác, một khi phá dỡ thì căn bản chẳng khác nào không còn nhà nữa, cho nên các cư dân bản địa mới phản đối việc phá dỡ như thế, nhưng nếu bồi thường một căn nhà tương đương thì tất nhiên mọi người sẽ chọn bồi thường nhà rồi.
Lấy nhà đổi nhà, cho dù chỉ có hai ba trăm thước vuông thì mọi người cũng bằng lòng.
Một trại lồng heo nho nhỏ có hơn trăm hộ gia đình sinh sống.
Hạ Phác Đình thường xuyên lên báo, được mọi người quen mặt như các ngôi sao điện ảnh vậy, anh đến đây còn mang theo chính sách tốt như thế, các cư dân bản địa liền truyền tai nhau, đưa tin tức này lan rộng ra ngoài.
Không tới nửa tiếng đồng hồ, trại lồng heo đã chen chúc nhốn nháo từ trong ra ngoài.
Hạ Phác Đình nhà giàu, nhưng đồng thời anh cũng là một doanh nhân, tiền mà anh kiếm được đều từ những người dân bình thường này, vì thế bất chấp sự hối hả rộn ràng, những người vây quanh anh đặt đủ loại câu hỏi nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu một.
Đoán chừng anh cần rất nhiều thời gian nên Tô Lâm Lang kéo Hạ Phác Chú đi ra khỏi đám đông.
Các cô gái phim người lớn đang đứng ở bên ngoài trại lồng heo, thấy hai người đi ra liền vây quanh.
Cô gái tên là Bao Hương Hương bưng một hộp giấy đưa cho Hạ Phác Chú: "Này em trai, ăn trứng cá không, chị mời."
Hạ Phác Chú sinh ra ở Cảng Thành nhưng chưa từng ăn cà ri trứng cá bao giờ.
Hơn nữa còn do nữ diễn viên phim người lớn đưa cho, cảm giác ấy thật sự rất vi diệu.
Cậu ta nhận lấy, cầm cây tăm ghim một viên nếm thử, mùi cà ri rất đậm đà, sau đó cậu ta cắn viên trứng cá, cảm giác dai dai mềm mịm, giòn sần dật, bên trong còn đầy ắp nhân tôm nữa.
"Oa, ngon quá." Hạ Phác Chú nói xong liền cắn một miếng to.
Lý Trân khẽ vỗ các cô gái, sau đó các cô gái liền đứng thành một hàng, khom người chào Tô Lâm Lang.
Hạ Phác Chú chỉ mới ăn một viên trứng cá, trong lòng thầm nghĩ đã xảy ra chuyện gì vậy, sao các cô ấy lại cúi chào?
Sau đó liền nghe Bao Hương Hương nói: "Cảm ơn cô Tô đã xé đi giấy nợ vay nặng lãi của chúng tôi."
Một cô gái khác nói: "Mấy ngày nay đàn em của ông sáu đang đuổi theo chúng tôi viết lại giấy nợ, hơn nữa ông ta còn tăng phí bảo kê của cả quận Nam lên gấp đôi, nhưng chúng tôi vẫn vô cùng cảm ơn cô Tô."
Thực ra chỉ cần còn băng phái, còn thế lực, cho dù đã xé đi giấy nợ vay nặng lãi thì món nợ cũng vẫn còn đó.
Ông sáu sẽ ép mọi người viết lại giấy nợ, còn tăng phí bảo kê của từng cửa hàng để bù đắp lại tổn thất.
Vì vậy nếu không diệt trừ băng phái thì hoàn cảnh sinh sống của người dân tầng lớp thấp nhất sẽ không thay đổi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận