Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 639:

.



Chương 639:
Tô Lâm Lang hỏi: “Bọn họ dùng tiếng Trung hay là tiếng Anh?”
Hạ Phác Hồng nói: “Là tiếng Quảng Đông, nghe khẩu âm của đối phương có lẽ người Cảng Thành địa phương.”
Một người có thể giúp Lưu Bội Cẩm cung cấp thuốc, hỗ trợ cô ta ám sát Hạ Phác Hồng, chắc chắn chuyên làm việc ở chính phủ, mà hắn ta lại nói tiếng Quảng Đông thuần túy, chứng tỏ đối phương là người bản địa.
Hắn ta nói sẽ phối hợp với Lưu Bội Cẩm để cầm chân người nhà họ Hạ, chứng tỏ hắn ta là một người có quan hệ rất tốt với nhà họ Hạ.
Có quan hệ rất tốt với nhà họ Hạ, lại làm việc ở chính phủ, người đó sẽ là ai?
Tô Lâm Lang hỏi lại: “Phác Hồng, em có nghe được Lưu Bội Cẩm và người đó nhắc đến anh cả em không?”
Cô có trực giác, người gây ra vụ tai nạn ở thủ đô của Hạ thị, chính là người Lưu Bội Cẩm đang sai khiến ở sau lưng.
Cô ta đại diện cho một thế lực nào đó, có thể là của Vương quốc Anh, cũng có thể là của một nơi khác, trước mắt còn khá khó nói, nhưng cô muốn biết.
Có điều Hạ Phác Hồng lại nói: “Không có, bọn họ không có nhắc đến anh cả.”
Cậu ta nói tiếp: “Chị dâu, chị có thể kiểm tra nhật ký cuộc gọi trên điện thoại di động, chị nghĩ cách gặp Lưu Bội Cẩm, kiểm tra nhật ký cuộc gọi của cô ta, chúng ta xem người đó rốt cuộc là ai.”
Tô Lâm Lang nói: “Được, em cũng tiếp tục nghe lén cô ta, không nên lười biếng, nếu cảm thấy buồn chán thì đặt điện thoại xuống, nghe lén là chuyện tỉ mỉ và cẩn thận, em phải có kiên nhẫn!”
Hạ Phác Hồng cảm thấy phiền nhất là khi người ta nói về mình, giọng điệu cũng không kiên nhẫn: “Được rồi, em biết rồi, tạm biệt!”
Tô Lâm Lang trả lời điện thoại trên bãi cỏ xanh của trường đua ngựa.
Trường đua đua ngựa Trung Hoàn có thảm cỏ xanh mềm mại, đường đua hình tròn rộng, hai bên là khán đài VIP, ở cuối là bục phát biểu.
Lúc này Băng Nhạn đang ở giữa chơi đàn dương cầm.
Cố Khải Luân cảm giác cần phải có ranh giới, cho nên vẫn luôn chờ ở đằng xa, mãi đến khi Tô Lâm Lang cúp điện thoại mới chạy tới, cười nói: “Vừa rồi cô Tô gọi điện cho cậu Hạ sao?”
Tô Lâm Lang gật đầu qua loa, cười hỏi Cố Khải Luân: “Khải Toàn nhà cô ở Vương quốc Anh sống tốt chứ?”
Cố Khải Luân nói: “Đầu bếp và người giúp việc đều là người ở nhà lúc trước, nhưng nó vẫn không quen, cả ngày nói muốn về nhà.”
Cô ấy nói tiếp: “Nó gọi điện thoại về luôn hỏi cô Tô ngài đang làm cái gì, rất nhớ ngài, tiếc là nó sợ ngài cho nên không dám gọi điện thoại cho ngài.”
Một đám con nhà giàu ở Cảng Thành không ai không thích Tô Lâm Lang, cũng không ai không sợ cô, nếu như có thì khi bị cô đánh quá nhiều, sẽ đánh thành mắc phải Hội chứng Stockholm mất.
Đang tán gẫu, Tô Lâm Lang lại hỏi: “Gần đây ông nội của cô vẫn tốt chứ?”
Tiểu tam của nhà họ Quý lên nắm quyền, con trai cả dày công nuôi dưỡng bị cha ruột đánh trọng thương phải nằm viện, gia đình hoàn toàn tan nát.
Ngược lại, mấy năm nay Cố Thị lại phát triển mạnh mẽ.
Đầu tiên, gia vị mà nhà bọn họ hợp tác với nông trường quốc doanh cực ký bán chạy trên khắp thế giới, nhà họ Cố nhân cơ hội kiếm được rất nhiều tiền.
Hơn nữa, gia vị cao cấp của Cố Ký cũng bán rất tốt ở Đại Lục, nhà bọn họ cũng kiếm lời một khoản không nhỏ.
Gia chủ Cố Trấn Đông nhà bọn họ như con thiêu thân quậy đòi bao nuôi Lý Phụng Gia hai năm trước, suýt chút nữa đã ly hôn với bà Cố, sau đó Lý Phụng Gia lại cặp với Cố Mãn Quán em trai ông ta, Cố Trấn Đông tức muốn hộc máu, nhưng chính vì vậy mà tình cảm giữa ông ta và vợ cũng hòa thuận rất nhiều.
Tình cảm cha mẹ hòa thuận cũng làm cho tâm trạng con cái dễ chịu.
Cho nên gần đây tâm trạng của Cố Khải Luân rất tốt.
Mà nhắc đến ông cụ Cố, cô ấy lại nhớ đến một chuyện.
Cô ấy nhảy nhót trên mặt cỏ, cười nói: “Cô Tô, cô đoán xem, tuần sau khi khai mạc cắt băng cô sẽ ở đâu?”
Tuần sau tất cả các ông lớn của giới chính trị và kinh doanh ở Cảng Thành sẽ tập trung tại trường đua đua ngựa Trung Hoàn, Tô Lâm Lang còn trẻ, cho dù có thể lên sân khấu, cô chắc chắn sẽ bị xâu đuôi.
Nhưng nếu Cố Khai Luân nói như vậy, Tô Lâm Lang lại đoán một chút, cười nói: "Ông nội của cô giúp tôi đổi chỗ có đúng không?"
Cố Khải Luân cười nói: “Đương nhiên rồi, xếp hạng khách quý đều do ông ấy quyết định!”
Trường đua đua ngựa Trung Hoàn có mấy chục cổ đông lớn, được chính phủ quản lý và điều hành, một nửa thu nhập dành cho từ thiện, một nửa dành cho các cổ đông.
Mà cổ đông tư nhân lớn nhất của trại nuôi ngựa chính là ông cụ Cố, ông ấy cũng là người quyết định thứ hạng cho người lên sân khấu cắt băng khánh thành.
Đến lúc đó ai đứng giữa ai đứng kế đều dựa vào sắp xếp của ông cụ.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận