Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 868:

.



Chương 868:
A Khôn cũng không thiếu phụ nữ, bởi vì tất cả phụ nữ đều sẽ bị ma túy chinh phục, quỳ gối dưới chân ông ta cầu xin ma túy, cầu xin được vui vẻ.
Nhưng với đàn ông, phụ nữ như những món đồ chơi đối với trẻ con, không có đứa trẻ nào lại không thích có nhiều đồ chơi cả .
Vì vậy, chuyển từ cá cược sang chuyện tình dục chỉ trong một giây, khóe miệng A Khôn cong lên, liếc nhìn A Thang.
Hai mắt Hạ Phác Húc đảo qua đảo lại, theo ánh mắt của A Khôn quét về phía A Thang thì thấy A Thang ném luôn bài, đứng dậy nói: “Anh Khôn, anh cứ thoải mái vui chơi, em cũng nên liên lạc với tàu tuần tra rồi.”
Ánh mắt của Hạ Phác Húc lại quét về phía A Hà, chỉ thấy trong mắt cô ta thoáng qua vẻ sợ hãi.
Đồng thời, cô ta nói một cách cứng rắn: “Đại ca, mấy con điếm trên tàu này đều bị bệnh, bẩn lắm.”
Đây cũng là lần đầu tiên Cố Mãn Quán gặp A Hà, bị câu nói này của cô ta làm cho choáng váng.
Hạ Phác Húc không chỉ choáng váng, mà còn không biết phải hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy cô ta thật là quá ngầu!
Cô ta khác hẳn với tất cả những phụ nữ mà anh ta từng gặp, thậm chí khác cả chị dâu anh ta.
Anh ta đột nhiên hiểu được. A Khôn, ông trùm buôn bán ma túy hàng đầu châu Á lại thu nhận một nữ thuộc hạ, không những không xinh đẹp, lại còn xấu xí và đen nhẻm. Không phải vì ông ta thiếu thuộc hạ, cũng không phải vì A Hà có sức mạnh phi thường, mà là bởi vì tính cách của cô ta, tính khí kiêu ngạo khó thuần và khác thường của cô ta, chính là điều A Khôn thích.
A Khôn quay lại nhìn A Hà, ánh mắt có chút cưng chiều.
Ông ta nói: “Chẳng qua chỉ xem nhảy múa chút thôi, tôi cũng không làm gì với họ cả. Nếu cô không muốn xem thì ra ngoài hóng gió đi?”
A Hà mặc quần áo lao động, có rất nhiều túi quần, là loại đủ để chứa nhiều thứ.
Cô ta cười khẩy lấy ra một hộp bao cao su từ túi quần, ném lên bàn.
Cố Mãn Quán giơ ngón tay cái lên, nói: “ A Hà đúng là nữ hào kiệt.”
Cô ta hiểu rất rõ đàn ông, biết rằng A Khôn thấy phụ nữ chắc chắn sẽ nảy sinh ý đồ xấu, nên luôn mang theo bao cao su bên mình.
Thử hỏi, một thuộc hạ như vậy, ai mà không thích chứ?
A Khôn nhận lấy hộp bao cao su, cười ha hả: “Đi đi.”
A Hà giơ tay lấy bộ đàm trong tay A Thang, nói: “Đại ca bảo tôi ra ngoài canh gác.”
A Thang vẫn mang gương mặt không chút biểu cảm, đưa bộ đàm cho A Hà, đồng thời cũng nhướng mày.
Đây là một hiện trường vô cùng phức tạp.
So sánh hai tên buôn ma túy với A Hà, Hạ Phác Húc thì khỏi phải nói rồi, còn Cố Mãn Quán cũng chỉ là một tên ngốc, ngây thơ.
Mà ngay lúc A Hà nắm lấy bộ đàm, A Khôn bỗng thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “A Hà, A Thang là chủ nhân thứ hai của chúng ta, cũng là cấp trên của cô. Tôi đánh giá rất cao cá tính và tham vọng của cô, nhưng...”
Ông ấy nhếch cặp mắt ếch kia lên, giọng dịu xuống, dùng tiếng Quảng Đông nói: “Làm người, phải biết chừng mực!”
A Hà lập tức cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi đại ca, tôi sai rồi!”
Từ tình huống vừa rồi, Hạ Phác Húc lại càng hiểu rõ, mặc dù A Khôn rất đánh giá cao A Hà, thích tính cách của cô ta, nhưng cũng chỉ đối xử với cô ta như một con thú cưng, không cho phép cô ta can thiệp vào quyền lực cốt lõi của băng đảng buôn ma túy.
Mà đây chính là tâm lý và trí tuệ của một ông trùm.
Hạ Phác Húc rất ngây thơ, cũng không thông minh lắm, nhưng cuối cùng anh ta cũng hiểu được ý đồ của A Hà… Cô ta không muốn A Thang ra ngoài kiểm tra tàu tuần tra.
Bởi vì lúc này, rất có thể công an Đại Lục đang giải quyết vấn đề tàu tuần tra của bọn buôn ma túy, A Hà đang cố gắng tranh thủ thời gian để A Khôn có thể bị công an bắt giữ một cách thuận lợi.
Hạ Phác Húc đã từng tưởng rằng A Hà chỉ nhờ vào vẻ đẹp mà lọt vào tập đoàn buôn bán ma túy, cũng nghĩ rằng chắc hẳn cô ta phải rất xinh đẹp.
Nhưng giờ anh ta mới hiểu ra, cô ta dựa vào trí tuệ và sự thông minh của mình, cô ta đúng là quá đỉnh!
Còn nói về việc kéo dài thời gian, Hạ Phác Húc đảo mắt nhìn xung quanh, bỗng nhiên anh ta có ý tưởng, nhẹ nhàng vặn hông rồi nói: “Anh Khôn, thực ra tôi nhảy múa cũng khá lắm đấy.”
A Khôn có hơi ngạc nhiên, Cố Mãn Quán bật cười: “Hạ Phác Húc, anh làm loạn gì thế, anh mà biết nhảy múa cái gì?”
Phải biết, trong những năm du học, Hạ Phác Húc luôn là fan cuồng của Michael Jackson, anh ta không chỉ biết nhảy, mà còn nhảy rất giỏi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận