Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 504:

.



Chương 504:
Mấy vị quan chức khác cũng gật đầu, Chủ tịch Hội đồng thành phố David nói: “Người dân Cảng Thành muốn tham gia vào hoạt động của thị trường chứng khoán, muốn giám sát thị trường, đương nhiên là chúng tôi phải tích cực hoan nghênh, đề nghị của anh Hạ cũng rất tốt, nhưng…”
Đây là nghệ thuật nói chuyện của đám chính khách, “nhưng mà” mới là ý chính.
Chủ tịch Hội đồng nhân dân quận William tiếp lời: “Nhưng bởi vì PLA nên bên phía Đại Lục vẫn luôn khiêu khích, phá hoại sự ổn định của Cảng Thành, đồng đô la là thứ đang chèo chống thị trường chứng khoán Cảng Thành, nếu tùy tiện làm mất thế cân bằng thì thị trường chứng khoán chắc chắn sẽ sụp đổ.”
Đây là những gì họ nói cho truyền thông, cho dân thường nghe, mục đích là lừa gạt người thường.
Bởi vì sau khi liên kết tỷ giá hối đoái với đồng đô la, tập đoàn tài chính của Anh vẫn luôn cố ý khiêu chiến, tuyên bố muốn đánh giặc, qua mồm họ thì lại thành PLA khiêu khích, gây chuyện.
Hạ Phác Đình cũng là người thường, anh sẽ không nói sự thật, cố tình đứng về phía Đại Lục trước mặt truyền thông.
Nhưng anh chọn nói thật về những rủi ro mà thị trường chứng khoán sắp gặp phải: “Các vị, tháng trước chính phủ đã đưa ra báo cáo tài chính của năm nay, tài chính của Cảng Thành có sự thiếu hụt rất lớn. Trước mắt, bởi vì xuất siêu nên tỷ suất hối đoái đô la đang liên tục tăng cao, như thế thì thị trường chứng khoán Cảng Thành mới có thể duy trì sự cân bằng bên ngoài. Nhưng mà một khi nhập siêu thì tỷ suất hối đoái đô la sẽ giảm, vậy thì cổ phiếu cũng sẽ xuống thấp ở mức báo động, thấp hơn cả những năm 1971, 1981, đó sẽ là một khủng hoảng cổ phiếu khác.”
Quý Đức nghĩ thế này, nếu Hạ Phác Đình đã chịu làm chim đầu đàn vì ích lợi.
Vậy thì, để có được ích lợi, chắc chắn ông ta cũng phải châm ngòi thổi gió, đẩy tình thế vào mức nghiêm trọng hơn chút.
Ông ta nói: “Ngài Thống đốc, thị trường chứng khoán rất dồi dào, nhưng năm trước có mấy xí nghiệp bản địa phá sản, cổ phiếu Cảng Thành đã bốc hơi mất vài tỷ. Chúng tôi cho rằng thị trường chứng khoán có lỗ hổng, muốn tham gia vào hoạt động giám sát, cái này chẳng liên quan gì tới sự cân bằng của hệ thống tài chính ấy chứ?”
Xung quanh toàn là camera, Thống đốc vừa thấy có gì đó sai sai thì chuẩn bị lấy cớ không được khỏe để chuồn trước.
Nhưng mà Hạ Phác Đình chiếm chỗ của bá tước Tiền, anh ngồi ngay bên cạnh ông ta.
Bàn tay to của anh lặng lẽ đè lên tay ông ta, hai mắt anh lóe sáng: “Ngài Thống đốc, tôi không cho rằng đô la có thể duy trì sự ổn định của thị trường chứng khoán Cảng Thành, hơn nữa, theo tôi tính ra thì trong giai đoạn từ năm 1987 đến 1989 còn sẽ có một cuộc khủng hoảng cổ phiếu lớn hơn nữa.
Quý Đức cũng tranh thủ nói: “Năm trước thị trường chứng khoán tổng cộng bốc hơi mất năm tỷ, nếu lại có khủng hoảng cổ phiếu thì sao, bốc hơi mất trăm tỷ nữa à?”
Khủng hoảng cổ phiếu, nói thẳng ra là tập đoàn tài chính của Anh đang chuyển tài phú đi.
Nếu có một cuộc khủng hoảng cổ phiếu hơn trăm tỷ, ở Cảng Phủ trừ người nghèo đầy đường ra thì sẽ toàn là con nợ.
Đây là chuyện từng xảy ra hai lần, cũng là chuyện sắp xảy ra một lần nữa.
Bởi vì Hạ Phác Đình làm chim đầu đàn, Quý Đức cũng rất ra sức.
Lại nói, trong trí nhớ của Thống đốc Johan Wilson thì Hạ Phác Đình là một người trẻ tuổi rất ôn hòa, Quý Đức cũng là một thương nhân tuy khôn khéo nhưng nhát gan, còn rất thích nịnh nọt.
Nhưng sao họ lại đột nhiên hợp tác để làm khó ông ta?
Tài chính là trò chơi tiền tài của tư bản, dù là móc nối hay bị lôi cuốn thì chính khách đều là người phát ngôn của tư bản.
Đây là Cảng Phủ, thuộc về người dân Cảng Thành, nghe người dân đưa ra yêu sách cũng là việc chính phủ phải làm hàng năm.
Bởi vì nghe thấy bàn này đang thảo luận, truyền thông quyết định không rời đi, bốn, năm nên đều vây lại đó để quay chụp.
Thống đốc rất khôn khéo và cảnh giác.
Ông ta ra vẻ tự hỏi một lát, cuối cùng nói: “Anh Hạ, về vấn đề này, tôi cho rằng ông Bob có quyền lên tiếng hơn tôi, hay là anh thảo luận với ông ta một lát đi, tiếp theo chúng ta lại… Xin lỗi, cơ thể của tôi…”
Đối phương cáo ốm, camera đang vây quanh, theo lý thì Hạ Phác Đình nên để ông ta đi.
Nhưng anh lại hỏi: “Ngài Thống đốc, ông cho rằng ông Bob là quyền uy của thị trường chứng khoán, hay là của cổ phiếu Cảng Thành?”
Sự không vui của Thống đốc như thể viết rõ trên mặt, nhưng trước màn ảnh thì ông ta vẫn phải cố gắng duy trì phong độ.
Hơn nữa còn phải lót đường để sau này còn gạt cái đề nghị này đi, vì thế ông ta nói: “Tôi nghĩ chắc là kiêm hai chức.”
Ông ta đã đứng lên, Hạ Phác Đình lại hỏi dồn: “Tức là tôi có thể cho là như vậy. Ông hoàn toàn tin tưởng Chánh thanh tra Bob, cho rằng ông ta chắc chắn sẽ công chính nghiêm minh, vô tư giám sát giao dịch cổ phiếu đúng không?”
Ý nghĩ của Quý Đức là, nếu Hạ Phác Đình có thể tranh thủ được ích lợi thật, ông ta cũng được thơm lây, nếu không được thì ông ta lại rụt cổ về.
Đừng nhìn ông ta đang đổ thêm dầu vào lửa, ông ta cho rằng chuyện này sẽ chẳng đi đến đâu.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận