Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 683:

.



Chương 683:
Đây chính là Lưu Bội Cẩm, hoặc có thể nói là phong cách làm việc của nhóm Sơn Khẩu, cho dù bọn họ có bị cô lập từ bốn phía, trước sau đều là địch, nhưng điều mong muốn không phải là thắng đối thủ mà là muốn giết chết đối thủ.
Bọn họ không những tăm tối sống tạm bợ mà còn lấy giết người làm niềm vui.
Nhưng sau khi mất đi một bên tai, Lưu Bội Cẩm cũng nổi điên thật sự rồi, cô ta cũng không muốn làm theo kế sách hoàn hảo giết Tô Lâm Lang một cách nghệ thuật nữa, mà lắc kiểm rồi nhanh chóng thay đổi vị trí, cô ta bổ kiếm từ mặt bên xuống, mục đích rất rõ ràng, muốn gọt mũi của Tô Lâm Lang.
Đương nhiên Tô Lâm Lang gọt mất tai cô ta, thì Tô Lâm Lang cũng phải bị cô ta gọt mất mũi, như thế mới công bằng.
Nhưng Tô Lâm Lang cũng đã sớm dự liệu, lách người về phía sau đồng thời bỗng nhiên đưa kiếm xoẹt qua, gọt nốt một bên tai của Lưu Bội Cẩm.
Vừa nãy gọt một bên tai kia cô đã nương tay, chỉ gọt đến một nửa, tai vẫn còn treo trên đầu, nhưng nhát kiếm này, cô gọt rơi xuống khỏi đầu luôn.
Quý Đức đứng xem cười đến vui vẻ.
Anh em Hạ Phác Chú đưa mắt nhìn nhau, cũng hét lớn lên ăn mừng.
Nhưng Lưu Bội Cẩm nhìn thấy một bên tai khác của mình rơi lộp bộp xuống đất, thì giận muốn điên tiết lên rồi.
Sượt ngang kiếm, cô ta lạnh lẽo thét lên: "Tô Lâm Lang, cô không phải phụ nữ, cô là đồ ma quỷ, loại ác quỷ tàn nhẫn, ác độc, hút máu người."
Đúng là vậy thật.
Phụ nữ đối với Tô Lâm Lang cũng chỉ là một loại định nghĩa, cô là người lính, còn là Thượng tướng, có thể làm tướng quân, thì đâu phải loại em gái trắng mềm đáng yêu lương thiện?
Đúng là cô tàn nhẫn, có bản chất khát máu, bạo ngược, đây cũng là một tố chất cần có của một người làm lính, cũng như của chỉ huy muốn đánh thắng một trận chiến.
Nhưng trong lòng cô có hưng phấn bao nhiêu, thì vẻ ngoài lại dịu dàng bấy nhiêu, mái tóc dài lộn xộn, mồ hôi trượt trên cần cổ, bờ eo thon tinh tế, cầm kiếm dài quân đội cứng rắn sắc bén, bỗng nhiên ra tay xoẹt một cái, trên mặt Lưu Bội Cẩm xuất hiện một đường máu tươi.
Nhẹ nhàng linh hoạt lại kèm theo một nụ cười dịu dàng, cô hủy luôn khuôn mặt của Lưu Bội Cẩm.
Lưu Bội Cẩm đã rối loạn lắm rồi, tức giận vô cùng, cô ta giơ kiếm lên chém lung tung.
Tô Lâm Lang thành thạo giơ kiếm lên hóa giải, theo Lưu Bội Cẩm đánh từ đầu này đến đầu kia của kho hàng, giống như đang đi dạo trong sân vắng.
Vừa hóa giải lưỡi kiếm của cô ta, Tô Lâm Lang vừa nói: "Nếu tôi nhớ không nhầm thì năm đó quân Nhật xâm lược Trung Quốc, tổ tiên của cô Lưu còn tổ chức một cuộc thi đấu chặt người ở trên đại lục chúng tôi, mở bụng trẻ sơ sinh, xẻ bụng người già, đầu thanh niên trai tráng bị chất đống lên thành núi. Quốc gia của tôi trăm họ lầm than, ngàn hộ khóc lóc tang thương đều là nhờ tổ tiên của cô ban tặng, tôi chém cô có mấy kiếm cô đã nói tôi là ác quỷ, thế tổ tiên của cô thì sao, gọi là cái gì đây?"
Đưa ngang kiếm hóa giải đợt công kích của Lưu Bội Cẩm, lúc lướt qua Ishida bỗng nhiên cô hét lên: "Các người đã quên hết rồi đúng không, quên sạch sẽ, và cũng cho rằng chúng tôi cũng đã quên!"
Ishida sợ tới nỗi run rẩy, đầu đập mạnh xuống đất.
...
Nói đến khu khán đài.
Mấy ông cụ rất ung dung, thậm chí đưa mắt nhìn nhau, còn không kìm được sự hưng phấn, cười híp mắt lại.
Sáu tên sát thủ rúc lại một chỗ, người đứt tay, kẻ mù mắt, vô cùng thảm thiết khủng bố, bề ngoài tựa như ác quỷ.
Mấy ông cụ ngồi ở phía đối diện rất hưng phấn, không nhịn được cười, không phải bởi vì bọn họ không có tính người, thích nhìn người khác bị ngược đãi cơ thể mà bởi vì bọn họ cũng đã từng nhìn thấy cảnh tượng như thế, nhưng mà ngược lại, người bị giết là người dân Cảng Thành, người dân của Đại Lục, là con cháu của nhân dân Trung Hoa!
Những tên cầm kiếm tàn sát hàng loạt người dân trong thành phố, chính là đồng bào của Lưu Bội Cẩm và Ishida, là bọn ác quỷ.
Đây là giai đoạn lịch sử mà ai ai cũng biết, cho dù là Hạ Phác Hồng đi du học từ khi còn nhỏ cũng biết, dù là sách giáo khoa ở Cảng Thành không có viết, nhưng Hạ Trí Hoàn từng nói, Hạ Chương cũng từng kể, cha con ông cháu truyền miệng, cho nên ông cụ biết những người trẻ tuổi ở khắp Cảng Thành đều biết.
Thử hỏi xem, mỗi một người Hoa đều biết đến chẳng lẽ người Nhật lại không biết?
Đương nhiên bọn họ biết, nhưng buồn cười là bọn họ cho rằng đã qua nửa thế kỉ, người nước Hoa sẽ theo đó quên đi thù hận, vì thế bọn họ lại lắc mình kéo nhau trở về đây.
Đám kẻ thù như thế, ông giết một tên, cho dù là nghiền xương thành tro, cũng không tạo nên được uy hiếp.
Bởi vì tính cách của bọn chúng còn hơn cả loài rắn độc, hèn hạ vô liêm sỉ, mặt dày trơ trẽn.
Lúc mấy ông cụ tới chính là đang xoắn xuýt về vấn đề này, phải làm thế nào mới có thể diệt sạch được dã tâm của nhóm Sơn Khẩu khi chúng muốn thâm nhập vào Cảng Thành.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận