Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 690:

.



Chương 690:
Kiếm đã không còn là vũ khí chính trong các loại vũ khí hiện đại, chất lượng thép của các loại kiếm trên thị trường còn kém hơn cả thanh kiếm Raikiri và kiếm thời cổ đại.
Nhưng điều này không có nghĩa là nghề đúc đao kiếm đã bị thất truyền.
Tướng kiếm là thanh kiếm mà chỉ những người lính cấp tướng trở lên ở các nước mới được sở hữu.
Quá trình nung nóng và đúc nó giống với thanh kiếm Raikiri và đao chống giặc vậy, với lại trong bảng xếp hạng vũ khí lạnh thì đao chống giặc và thanh kiếm Raikiri đều xếp vị trí thứ hai và thứ nhất, đó là thanh kiếm được sở hữu bởi những người lính cấp tướng trở lên của Đại Lục.
Khi tướng quân qua đời, kiếm và tướng quân cùng chung quan tài.
Đó là niềm vinh dự cao nhất mà một người lính nghèo có thể nhận được trong đời và không được coi thường.
Chỉ là những cậu ấm như Hạ Phác Chú sẽ không hiểu được cuộc sống gian khổ trong quân đội, cũng sẽ không hiểu rằng đối với một người lính việc được phong làm tướng là một vinh dự lớn lao như thế nào, đương nhiên trong lòng sẽ không kính trọng.
Vì không mua được nên cậu ta cũng không tò mò nữa.
Cậu ta lại tò mò một vấn đề khác: “Anh cả, anh quyên góp tiền cho quân đội Bắc Bình sao? Quyên góp bao nhiêu vậy?”
Cậu ta ngồi ở ghế phụ, đột nhiên quay đầu nhìn anh cả, chàng trai môi đỏ răng trắng, khuôn mặt tràn đầy sự sùng bái: “Anh trai, anh thật là giỏi!”
Liên quan đến việc Hạ Phác Định quyên góp tiền cho quân đội đại lực là khi anh và Tô Lâm Lang viết vào , đã hai năm rồi, anh đã từng tiếp xúc qua với lĩnh vực quốc phòng của Đại Lục, thực sự muốn quyên góp tiền, anh quyên góp tiền lương hàng năm, hai chục triệu.
Nhưng rất kì lạ, ở các quốc gia giàu có như châu Âu và châu Mỹ, quân đội sẽ tổ chức các buổi tiệc từ thiện để gây quỹ dùng để cải thiện cuộc sống của quân nhân, chỉ là mặc dù quân đội Đại Lục cũng có chính sách nhận tiền quyên góp nhưng bọn họ lại từ chối nhận tiền quyên góp.
Bọn họ đưa ra lý do rằng phục vụ quân đội không phải hưởng thụ nên cuộc sống của bọn họ cũng không cần cải thiện.
Cho nên thực ra tiền lương hàng năm của cậu cả Hạ không hề quyên góp, anh cũng không quen biết cán bộ cấp cao của quân đội Bắc Bình.
Anh không biết đơn vị công nghiệp quân sự đúc tướng kiếm ở đâu.
Nhưng em gái hiếm khi nhờ anh giúp, mấy người em trai vẫn đang dõi theo, cậu cả Hạ đương nhiên sẽ không để lộ khuyết điểm của mình.
Kiếm, anh chỉ có thể tự nghĩ cách đúc giúp em gái.
Nhìn thấy xe đi về phía trước, chẳng mấy chốc là đến Cửu Long, anh nói với tài xế: “Lưu Ba, dừng xe!”
Lưu Ba tấp xe vào ven đường, hỏi: “Cậu cả có chuyện gì vậy?”
Hạ Phác Đình nói: “Chuẩn bị đi qua đường hầm xuyên biển, hãy để hai người họ ngồi xe vệ sĩ ở phía sau, mỗi người một xe.”
Nếu là Tô Lâm Lang thì sẽ không để ý những chi tiết nhỏ này, lập tức đi luôn, nhưng Hạ Phác Đình không như vậy, anh luôn tách các em trai ra khi đi qua đường hầm xuyên biển.”
Đường hầm xuyên biển, con đường địa ngục!
Ai biết được bên trong có bọn cướp mai phục để ám sát hay không chứ?
Hạ Phác Hồng và Hạ Phác Chú không vui vì nửa đường phải đổi xe, hơn nữa bọn họ cảm thấy Trương Hoa Cường đã chết rồi, sẽ không có tên bắt cóc nào nữa, hai người lặng lẽ chê bai anh cả là tên quỷ nhát gan nhưng vẫn ngồi xuống phía sau.
Sau khi hai người em trai rời đi, cậu cả Hạ chậm rãi quay đầu, tựa đầu lên vai vợ, đôi mắt lấp lánh yên lặng nhìn vợ.
Tô Lâm Lang nhìn anh ra vẻ thần bí, dù sao trên xe vẫn còn tài xế, đoán chừng anh có vài lời không tiện nói ra, vì thế cũng tiến lại gần, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai có chuyện gì sao?”
Lưu Ba cũng dừng xe lại: “Cậu cả, nếu anh có chuyện thì tôi sẽ xuống xe, hai người từ từ nói chuyện?”
“Tôi không có chuyện gì, em gái đã rất mệt rồi, bây giờ đã là xế chiều, cơm trưa cô ấy cũng không ăn, vội vàng lái xe về nhà.” Hạ Phác Đình nói.
Anh cảm thấy anh có chút biến thái, bởi vì mùi máu tanh trên người vợ ngày càng đậm, thú tính của anh dường như tăng vọt.
Trướng lên rất khó chịu, khiến anh vô cùng buồn bực.
Tất nhiên, tuy rằng trong lòng anh biến thái nhưng lý trí vẫn còn, không đến mức bất chấp vợ đang mệt mỏi mà muốn quan hệ, vì vậy khi về nhà, lúc Tô Lâm Lang đi tắm, anh tìm người giúp việc dọn cơm. chờ Tô Lâm Lang tắm xong ra cơm nước đúng lúc được đưa lên.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận