Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 820:

.



Chương 820:
Tô Lâm Lang suy nghĩ một chút rồi hỏi lại Trình Siêu: "Các anh có từng điều tra một doanh nhân Cảng Thành gần đây rất nổi danh ở Thâm Quyến, Cố Mãn Quán không, anh ta có liên quan đến án ma túy án lần này không?"
Nếu như bây giờ Tiền Phi Long có mặt ở Đại Lục, ngồi ở chỗ này, anh ta sẽ bị đả kích đến mức phải tìm cái lỗ chui xuống đất, cũng sẽ ý thức được công an Đại Lục tuyệt đối không phải kiểu ngu xuẩn như anh ta nghĩ.
Trình Siêu cười than thở: "Lâm Lang ơi Lâm Lang, anh nhớ em là một con bé ngốc nghếch mà, sao, bây giờ lại thông minh như vậy?"
Anh ấy nói thêm: "Đương nhiên là có, cục trưởng Diêm và cục trưởng Vương ở Bắc Bình đã sớm nhận ra anh ta có vấn đề. Thế nhưng anh ta không buôn ma túy, chỉ mở mấy sòng bạc nhỏ trên thuyền ở hải phận quốc tế, các băng nhóm thường xuyên đến sòng bạc của anh ta để tiêu thụ ma túy, cũng cho anh một vài món tiền khá hời."
Cho nên Cố Mãn Quán tự cho là mình làm cờ bạc ở hải phận quốc tế thì công an Đại Lục sẽ không phát hiện được anh ta, anh ta sẽ có thể điên cuồng kiếm tiền. Nhưng nào ngờ anh ta đã bị công an theo dõi từ lâu.
Tô Lâm Lang suy tư chốc lát, còn nói: "Cho nên nếu như có người có thể vào hội của Cố Mãn Quán thì sẽ tiếp cận được bọn buôn ma túy."
Trình Siêu nói: "Không phải bọn anh chưa từng nghĩ đến chuyện cho người nằm vùng, nhưng công an địa phương ở Thâm Quyến sợ bị cám dỗ nên không thể tin được, hiện tại tất cả công an tham dự vụ án đều là người miền bắc. Mấy tay cờ bạc, buôn ma túy đa phần là nói tiếng Anh hoặc tiếng Việt, người miền bắc không hiểu tiếng Anh và tiếng Việt, cho nên trước mắt chuyện này cũng tương đối khó khăn."
Khi Tô Lâm Lang đang trầm ngâm thì Trình Siêu đã đứng lên, nói: "Anh cũng mệt rồi, phải đi thôi, hai đứa nghỉ ngơi sớm một chút nhé."
Hạ Phác Đình đưa anh ấy ra cửa, cũng nói: "Em sẽ nhờ Thiên Tỉ mang hai chai rượu đến phòng anh, để cậu ta uống với anh mấy ly."
Hành động đó càng phải khẳng định tại sao Hạ Phác Đình lại là người giàu có nhất.
Anh chẳng những nhiều tiền mà còn biết kiếm tiền, hơn nữa còn biết đối nhân xử thế, luôn làm cho người khác vui tươi thoải mái.
Trình Siêu khó khăn lắm mới nghỉ được một ngày. Công việc mệt mỏi, anh ấy rất muốn uống mấy ly rượu để thư giãn một chút. Hạ Phác Đình không chỉ đưa rượu mà còn tiếp rượu, Trình Siêu cùng Hứa Thiên Tỉ còn nói chuyện khá hợp nhau, như vậy thì sao anh ấy có thể không thoải mái cho được?
"Cám ơn Phác Đình. Cậu phải chăm sóc em họ tôi thật tốt đó, anh vẫn chờ hai đứa sinh cho anh một đứa cháu nhỏ, cho nó đi lon ton theo anh gọi cậu đấy nhé." Trình Siêu vừa nói vừa lùi hai bước để nhìn Tô Lâm Lang: "Em họ, em cũng nên cố gắng một chút, mau mau sinh cho anh đứa cháu đi!"
Nếu là bình thường, Hạ Phác Đình sẽ đặc biệt vui vẻ khi nghe mấy câu này.
Anh khá thích nghe người khác dùng đủ loại phương thức thúc giục anh, thúc giục Tô Lâm Lang sinh con. Thế nhưng hôm nay, cân nhắc đến việc tâm trạng cô không tốt, sợ chọc cô phiền lòng, anh liền vội vàng đẩy Trình Siêu ra cửa.
Cũng do nhớ đến chuyện hôm nay tâm trạng mợ nhà mình không tốt, Hạ Phác Đình đã chuẩn bị hủy bỏ hoạt động trên giường tối nay. Anh chỉ định giúp cô có một giấc ngủ ngon, để cho cô không còn khó chịu.
Nhưng khi anh vừa đóng cửa lại, cởi âu phục, mở nút áo sơ mi để đi tắm thì lại nghe giọng vợ dịu dàng gọi sau lưng: "Anh ơi!"
Hạ Phác Đình quay đầu: "..."
Cô đi tới, giúp chồng mở nút áo, cởi áo sơ mi rồi nói: "Phác Húc nhà chúng ta chẳng những hiểu tiếng Anh mà còn hiểu tiếng Việt, hơn nữa khả năng cờ bạc của cậu ta cũng rất lợi hại. Chắc hôm nay Cố Mãn Quán tới tìm cậu ta là để lôi kéo lên thuyền đi chơi bời."
Ngay khi bàn tay nhỏ bé của mợ cả Hạ nắm lấy dây nịt của chồng, Hạ Phác Đình đã ôm cô đặt lên bàn đọc sách. Anh hôn lên môi cô, hôn tham lam ngấu nghiến rồi mới nói: "Cố Mãn Quán điên rồi sao, có phải anh ta còn muốn cám dỗ Phác Húc dính vào ma túy, sau này để mặc cho anh ta điều khiển đúng không?"
Anh còn nói: "Anh phải đi tìm cái lão Cố Thiên Kỳ đó nói cho ra lẽ!"
Tô Lâm Lang đặt ngón tay lên môi chồng, nói: "Không có Cố Mãn Quán thì còn có người khác, luôn sẽ có người muốn lợi dụng Phác Húc. Nổi giận không có ý nghĩa gì, phải để cậu ta học cách phòng bị và phản kháng."
Hạ Phác Đình khẽ hôn ngón tay vợ mình, đột nhiên hiểu ra: "Em đang muốn cho Phác Húc tương kế tựu kế, dứt khoát lên thuyền đi giúp công an nằm vùng!"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận