Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 631:

.



Chương 631:
Tất nhiên, với khoản vốn đầu tư hàng tỉ, mỗi ngày đều phải tranh thủ mọi thứ thật chính xác thì mới có thể nhanh chóng có doanh thu, nếu không cho dù đuổi kịp được sự cải cách kinh tế nhanh chóng của Đại Lục, cướp được vị trí số một nhưng một doanh nghiệp vẫn có thể bị khoản vay đè chết, chưa kịp đợi đến được ngày kiếm được tiền.
Đây chính là làm ăn, cũng là cuộc chiến kinh doanh.
Người giàu ai cũng sợ chết, huống chi Hạ Phác Đình còn từng bị bắt cóc, còn bị PTSD, anh vô cùng thiếu cảm giác an toàn.
Khi có người lạ có ý đồ tiếp cận anh, dù là nam hay nữ, điều anh nghĩ đến điều không phải là tình hay sắc, mà là bảo vệ tính mạng!
Trạng thái của anh sẽ rất tệ.
Nghĩ tới đây, Tô Lâm Lang hỏi trước: "Chiều nay em với Phác Hồng đi bàn chuyện làm ăn, không nghe điện thoại của anh, có phải là đã ảnh hưởng đến sự phát huy vào chiều nay của anh không?"
Một nửa sự chán nản của Hạ Phác Đình là đến từ việc vợ mình không nhận cuộc gọi, mà trong tưởng tượng của anh, có lẽ vợ mình đang hăng say tám chuyện với Trình Siêu nên mới không bắt máy.
Nhưng vừa nghe nói đó là em trai Điên Công của mình, cảm giác khó chịu của anh liền biến mất.
Anh giả vờ rộng lượng: “Không sao đâu, lúc em bận cũng không cần nghe điện thoại của anh đâu.”
Từ giọng nói của anh có thể thấy được là anh đã thoải mái hơn rất nhiều.
Tô Lâm Lang nhịn cười rồi lại cố ý nói: "Anh, anh đến Cảng Thành rồi à."
Giọng điệu Hạ Phác Đình Đình đột nhiên hơi thay đổi, nói: “Anh không ở đó, em nhớ giúp anh tiếp đãi cậu ấy nhé.”
Tô Lâm Lang lập tức nói tiếp: "Bây giờ cậu ấy sẽ trực tiếp liên lạc với ông tư Viên, để tránh phiền phức, cậu ấy sẽ không gặp em nữa."
Khóe môi Hạ Phác Đình nhếch lên: “Xem ra trong lúc anh không có ở đó, em gái đã thu phục được ông tư rồi.”
Được lắm, trong giọng nói cũng có thể nghe ra được tiếng cười, cũng chính là nói anh phải ghen dữ lắm.
Tô Lâm Lang khá tò mò về cô nhân viên phục vụ kia, vừa rồi không hỏi kỹ nên giờ cô hỏi lại: "Vậy cô gái kia thì sao, anh muốn báo cảnh sát thật à, cô ta là nhân viên chính thức, bị đuổi khỏi Đại Lục, có cần phải tàn nhẫn với một cô gái như vậy không?”
Hạ Phác Đình nói: “Chỉ là một người hầu mà thôi, đã xử lí xong rồi, em không cần lo lắng nhiều vậy đâu.”
Anh lại hỏi: “Băng Nhạn đang ở bên cạnh em à?”
Anh không ở đó, Tô Lâm Lang sẽ ngủ với Băng Nhạn.
Băng Nhạn lúc này đang cười khanh khách làm ổ trong chăn đọc truyện tranh.
Ngủ trên chiếc nệm kém chất lượng, đắp chiếc chăn thô ráp, cậu cả Hạ rất nhớ vợ mình, nhớ sự ấm áp và thoải mái ở trong nhà.
Tô Lâm Lang không có trả lời anh mà lại nói: "Vậy mục đích của cô gái kia thì sao, nếu chỉ là muốn đến Cảng Thành, lẻn vào cũng được mà."
Hạ Phác Đình suy nghĩ một lúc rồi đột nhiên nghẹn ngào nói: “Hình như cô ta có nhắc đến cô bạn thân ở Cảng Thành, bán đảo vốn rất lớn. Nhưng em gái à, bán đảo Hồng Sơn của chúng ta chưa hề thực hiện bất kỳ quảng cáo bất động sản hay dự án tuyên truyền nào, làm sao cô ta lại biết được."
Tô Lâm Lang lại hỏi: "Người đâu rồi? Đã bị đuổi đi hay là bị cảnh sát bắt đi rồi?"
Dân cư ở Đại Lục lưu động rất lớn, một khi một cô gái đã bị đuổi đi, đi xuôi về phía Nam hoặc lén vào Cảng Thành thì sẽ rất khó tìm.
Hạ Phác Bình kêu Hạ Bình An: “Chú Hà, kêu cô ta quay lại ngay!”
Anh quay lại nói tiếp: “Em gái, có lẽ em lại cứu anh thêm một mạng, anh đi vặn hỏi cô gái kia đây, đợi xong rồi nói tiếp.”
Tô Lâm Lang cúp điện thoại, lấy truyện của Băng Nhạn, bảo cô bé đi ngủ, cô tắt đèn rồi đi xuống lầu.
Trở về phòng ngủ của mình, cô mở miếng che điện thoại di động, lấy một chiếc thẻ nhựa nhỏ từ cổng mà Hà Phác Hồng đã hàn lại ra thì có thể nghe thấy giọng nói phát ra từ điện thoại.
Nghe giọng nói dịu dàng đó, không ai khác chính là vợ của chưởng môn tân nhiệm của Quý thị, Lưu Bội Cẩm.
Phải nói là Hạ Phác Hồng lợi hại đến mức nào đây?
Dựa vào vào thời đại và khoa học công nghệ hiện nay, Tô Lâm Lang chỉ muốn một thiết bị nghe lén không dây, cô cũng muốn nghe lén Lưu Bội Cẩm ở khoảng cách gần trong một lúc nào đó thôi thế nhưng cô ta lại cải trang cho điện thoại di động của cô, cài thẳng thiết bị nghe lén vào điện thoại của cô.
Cũng chính là nói nếu cô không thêm chặn thì điện thoại của cô là một thiết bị nghe lén cỡ lớn, không có giới hạn về khoảng cách.
Mà chiều hôm nay, cô đã gắn phần còn lại của thiết bị nghe lén lên điện thoại của Lưu Bội Cẩm.
Không giống như túi xách thường được thay đổi hay là được cất vào tủ, điện thoại di động phải luôn mang theo bên mình.
Vậy là từ nay trở đi, Tô Lâm Lang có thể nghe lén cuộc sống hàng ngày của bà chủ Quý mới bất cứ lúc nào mà cô muốn.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận