Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 908:

.



Chương 908:
Không biết Tiền Phi Long và Tô Lâm Lang đang nói chuyện gì, xem ra không thể bàn bạc xong ngay được.
Hạ Phác Đình còn có lịch trình, phải đến chính phủ gặp lãnh đạo, lên tầng tìm bí thư phê chuẩn tài liệu, nên đi trước.
Nhưng anh vừa mới xoay người đi vào khách sạn, bỗng nhiên bước chân chậm lại, chân mềm nhũn, ngã về phía sau, tựa vào lồng ngực Hạ Bình An.
Là A Hà, cô bé mặc cái áo bố màu xanh dành cho nam rộng thùng thình, quần đùi nam, lệt xệt đôi dép lê.
Hạ Phác Đình không biết em trai mình là do bị cô bé này dọa sợ cho té ngã, nhưng anh cũng sợ đến hai chân mềm nhũn.
Cô bé vẫn luôn ở trên thuyền, làn da chắc chắn không thể nào trắng bằng những cô gái bình thường, mà là màu lúa mạch, nhưng cánh tay và cẳng chân vốn đen đến bóng loáng, hôm nay bỗng nhiên lại trắng phau, đôi chân nhỏ như que sậy, vừa trắng trẻo vừa tinh tế.
Nếu như không phải có cái khuôn mặt làm điểm nhận dạng, Hạ Phác Đình cũng không nhận ra cô bé.
Cô bé giống như ma quỷ, đi ra cùng với Hạ Phác Húc, đôi mắt như chó sói, nhìn chằm chằm Tô Lâm Lang.
Vẫn là Hạ Bình An có nhiều kinh nghiệm hơn, hỏi A Hà: "Có phải cô bé không thường xuyên tắm rửa không?"
A Hà vẫn nhìn Tô Lâm Lang chằm chằm, không lên tiếng gật đầu.
Hạ Bình An nói: “Cháu gầy quá, không có mỡ thừa, cho nên không thường xuyên ra mồ hôi, lâu không tắm nên da mới đóng cặn thế sao?"
Lúc này Tô Lâm Lang đã nói chuyện xong với Tiền Phi Long, A Hà lại gật gật đầu, tung bay giống như ma quái.
Cô bé đúng là như thế, gần như chưa bao giờ tắm, bởi vì quá gầy cho dù vận động mạnh thế nào cũng không ra quá nhiều mồ hôi, cho nên cáu bẩn và dầu nhờn trên người đóng cặn lại, tầng tầng lớp lớp hình thành lớp ngoài da vừa đen vừa bóng loáng.
Đám người Hạ Bình An chuyên vận tải đường biển, có lúc bị kẹt ở trên biển, không ăn không uống cũng không có nước, cũng sẽ biến thành dáng vẻ như thế.
Anh em Hạ Phác Đình bị cô bé dọa sợ chết khiếp, đơn giản bởi vì chưa từng chịu khổ hay là trải qua cuộc sống dữ dội như thế.
Hạ Bình An ghét bỏ Hạ Phác Húc, nhưng đối với anh cả của Hạ Phác Húc lại luôn rộng lượng và kiên nhẫn, vừa giải thích vừa cùng bọn họ vào trong.
Hạ Phác Húc nhìn lướt qua A Hà, người muốn run cầm cập nhưng quả thật vẫn rất tò mò, bèn cứ đi theo cô bé.
A Hà do dự trong chốc lát, đi lên khẽ nói: "Chị."
Rồi nói: "Xét nghiệm máu và tóc hẳn là đã có kết quả, chị cùng em đi gặp công an Diêm đi."
Tô Lâm Lang và Tiền Phi Long cùng quay đầu lại, thấy A Hà bé nhỏ gầy yếu, cả người đầy gai góc, còn Hạ Phác Húc cao to vạm vỡ lại run lẩy bẩy theo sau, hai người mang đến sự tương phản vô cùng kỳ diệu.
Tiền Phi Long vừa mới gọi điện thoại cho cục trưởng Diêm, tổ chuyên án cũng đã cử xe tới đón anh ta.
Nói ra thì anh ta thật sự khâm phậm A Hà.
Một cô gái mười tám tuổi có thể làm người thân cận của A Khôn, thật không thể tin nổi.
Hôm nay công an đang điều tra phòng mà Cố Mãn Quán ở tại quốc tế Hạ Thị đã bị nổ tan tành, bởi vì trước mắt vụ án của A Khôn, nước Hoa vẫn chưa chính thức thông báo với quốc tế, cho nên đi theo công an chỉ có những bên truyền thông trong nước.
Thấy Sir Tiền và cấp dưới của anh ta mặc đồng phục cảnh sát Cảng Thành, lại oai nghiêm đẹp trai ngời ngời như thế, đám phóng viên điều chỉnh lại ống kính, tách tách tách, điên cuồng chụp Tiền Phi Long.
Tiền Phi Long cũng muốn thể hiện sự oai phong của cảnh sát Cảng Thành trước mặt đám truyền thông Đại Lục một chút, bước oai nghiêm về phía A Hà, giơ tay nói: "Cô A Hà, thật đáng tiếc, nếu như ban đầu cô liên lạc với cảnh sát Cảng Thành chúng tôi, có lẽ vụ án đã sớm được phá rồi."
Anh ta vẫn luôn cho rằng A Hà sau khi nằm vùng thành công xong thì nên liên lạc với anh ta, thế nên anh ta biểu hiện ra sự tiếc nuối.
Nhưng A Hà ngẩng đầu lên, ánh mắt thản nhiên: "Sir Tiền Phi Long, tôi nhớ anh thường xuyên đích thân tới bến cảng lục soát trứng gà của bà cụ, giỏ thức ăn của ông cụ, tôi cũng từng bị anh điều tra mấy lần. Đúng rồi, anh từng điều tra mấy người bán hàng rong chúng tôi, vậy anh có điều tra ra được ma túy và chất gây hại gì không?"
Tiền Phi Long nghẹn họng, tay đang giơ ra giữa đường thì dừng lại.
Ban đầu anh ta thường xuyên đến bến cảng điều tra, chính là muốn tra ra ma túy và súng ở trên người dân Đại Lục, để có thể ly gián mối quan hệ giữa hai bên, nhưng thế mà A Hà cũng biết chuyện này, thậm chí cô bé còn từng bị anh ta lục soát kiểm tra?
Nhưng anh ta hoàn toàn không nhớ gì hết, anh ta không nhớ mình đã từng lục soát cô nha.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận