Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 939:

.



Chương 939:
Tiền Phi Long gần đây cũng nóng nảy đến mức sợ Mạch Gia Câu sẽ chạy trong chớp mắt, nhưng anh ta lại bó tay bất lực, không có cách nào với đối phương.
Tô Lâm Lang nói: “Xem ra tôi đã tìm lầm người, người tôi nên tìm phải là ông sáu mới đúng.”
Một câu vô cùng đơn giản này của cô lại vô cùng có nghệ thuật, khiến cho cả người ông sáu Lục đều thấy thoải mái.
Ông ta nói: “Cô Tô hãy đến Tiêm Sa Chủy đi, tôi có chút chuyện có một không hai về sếp Mạch Mạch Gia Câu muốn tiết lộ với cô!”
……
Lại nói bên phía của Hạ Phác Đình.
Cùng lúc đó, anh đã đến thăm tư lệnh Lý.
Công việc của anh ở thành phố Thâm Quyến sắp kết thúc, khi năm mới đến gầ, anh cũng chuyển trọng tâm công việc đến Cảng Thành.
Sở dĩ hôm nay anh đến gặp tư lệnh Lý, thứ nhất là để bàn cách nhanh chóng thu hồi 4 tỷ bảng Anh của A Khôn kia như thế nào. Thứ hai là muốn thu hồi thu hồi 4 tỷ bảng Anh đó thì phải có mồi, đó chính là Hạ Phác Hồng.
Hiện tại cậu ta đã liên kết với xưởng vũ khí, nếu muốn người thì đương nhiên phải thương lượng với tư lệnh Lý.
Hai người trò chuyện suốt buổi chiều, chuyện cũng được bàn bạc gần như thỏa đáng.
Lần này lúc Hạ Phác Đình muốn dẫn Hạ Phác Hồng đi, đương nhiên anh vẫn phải nhờ cảnh sát giúp đỡ, cung cấp vỏ bọc để Hạ Phác Đình có thể đưa em trai điên khùng của mình về Cảng Thành, đoàn tụ gia đình trước thềm năm mới.
Sau khi bàn xong chính sự, đương nhiên phải nói chuyện phiếm vài câu.
Tư lệnh Lý cười nói: “Tôi là một kẻ thô lỗ, không biết kinh tế, cũng không hiểu vì sao bắt buộc phải dùng tất cả 4 tỷ bảng Anh đầu tư vào chính phủ Cảng Thành trước năm 1997, trong nước cũng đang rất thiếu tiền.”
Về những vấn đề liên quan đến chính phủ Cảng Thành, tất nhiên phải có chuyên gia kinh tế cấp cao hơn để lên kế hoạch.
Ai cũng có chuyên môn của mình, cho nên tư lệnh Lý không biết kinh tế, cũng không hiểu tại sao lại nóng lòng muốn cải tạo Cửu Long đến vậy.
Hạ Phác Đình không biết đánh giặc, nhưng anh biết kinh tế, anh giải thích nói: “Để ổn định nền kinh tế và ngành công nghiệp thực sự, ngài nên biết rằng mấy năm gần đây, không chỉ người Anh mà có rất nhiều tập đoàn tài chính phương Tây cũng đã có ý đồ muốn bắt tay với người Anh để đào rỗng nền kinh tế của chính phủ Cảng Thành, 4 tỷ bảng Anh do đại lục đầu tư giống như một quả cân đè ở ngay đó, bọn họ sẽ không thể tạo nên sóng gió gì.”
Tư lệnh Lý gật đầu, lại cười nói: “Mỗi ngành đều có cách làm riêng, ông chủ Hạ không hổ là chuyên gia kiếm tiền.”
Về phương diện kiếm tiền, Hạ Phác Đình không hề khiêm tốn, anh mỉm cười thể hiện sự đồng tình.
Nói đến đây, có một nữ đồng chí đến giúp Hạ Phác Đình thêm trà nóng, nhưng mới thêm trà xong, cô ta đột nhiên che thượng, phát ra âm thanh nôn mửa, suýt chút nữa phun ra ngoài.
Điều đầu tiên mà Hạ Phác Đình nghĩ đến chính là liệu trên người mình có mùi hôi hay không, ảnh hưởng đến vị nữ đồng chí này.
Anh ngửi ngửi xung quanh, hỏi nữ đồng chí đó: “Cô không sao chứ? Có phải tôi…”
Tư lệnh Lý lại nói: “Tiểu Vương có lẽ phản ứng khi ốm nghén khi có thai thôi, mau nghỉ ngơi đi, tìm người khác đổi trong văn phòng.”
Sau đó giải thích với Hạ Phác Đình: “Cô bé này mới vừa mang thai không lâu, chắc là bị ốm nghén, không liên quan gì đến cậu.”
Vị nữ đồng chí đó vừa mới mang thai không lâu, ban đầu cô ta vẫn ổn, không có phản ứng gì, còn nghĩ mình sẽ không ốm nghén cho nên vẫn tiếp tục đi làm, ai ngờ khi cơn ốm nghén kéo đến, cô ta lại cảm thấy buồn nôn, choáng váng vô cùng, khiến cô ta không thể khống chế được bản thân, cô ta cảm thấy rất ngượng ngùng, cúi người với Hạ Phác Đình, nói: “Xin lỗi anh… Ọe…”
Chưa kịp nói xin lỗi xong, cô ta lại bịt miệng chạy ra ngoài.
Tư lệnh Lý cười nói: “Bà Hạ còn chưa sinh con, chắc là ông Hạ không hiểu, nữ đồng chí mang thai vất vả lắm, năm đó vợ của tôi mang thai, còn là mang thai đôi, cô ấy đã nôn mửa suốt sáu tháng, nôn đến mức xanh xao vàng vọt.”
Hạ Phác Đình quả thật vẫn chưa có con, nhưng anh rất tự tin, cho rằng mình sẽ có một cặp song sinh.
Anh hỏi Tư lệnh Lý: “Nếu nhà ngài có một cặp song sinh, vậy có phải là một đôi long phượng thai hay không?”
Tư lệnh Lý cười gật đầu: “Một trai một gái, vợ của tôi đã có cống hiến rất lớn cho nhà của chúng tôi!”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận