Thập Niên 80: Đệ Nhất Trưởng Tẩu Ở Hương Giang

Chương 565:

.



Chương 565:
Điều này khiến Tô Lâm Lang không khỏi thán phục, nhà họ Hạ thực sự đã sinh ra một đổ thần, hơn nữa những thứ cậu ta làm được không phải dựa trên những điều huyền bí mơ hồ mà là toán học và logic cụ thể.
Một đổ thần như vậy còn khiến người ta tin tưởng hơn những việc huyền ảo, mông lung. Chưa kể có Hạ Phác Hồng ở đây, cô cũng không cần phải học đánh bài nữa.
Tất nhiên, để thắng ông tư Viên, cờ bạc chỉ là một phần nhỏ thôi, vũ lực và nắm đấm cứng mới là chìa khóa mấu chốt.
Vậy thì chiến lược của Tô Lâm Lang cũng sẽ chính thức bắt đầu được xây dựng, tập trung vào võ và đặt cược.
Lại nói đến Hạ Phác Húc, anh ta ít khi ở nhà nhưng cũng thực sự yêu quý chị dâu, chỉ cần cô ở nhà, chỉ cần cô không đuổi anh ta đi thì dù cô làm gì, anh ta cũng đều sẵn lòng ở bên cạnh cô.
Tầng hầm không có điều hòa, mùa hè lại oi bức, nóng nực, anh ta không biết tìm đâu ra một cặp quạt bằng lá chuối, Tô Lâm Lang chơi bài thì anh ta sẽ trở thành quạt chạy bằng cơm cho cô.
Hạ Phác Hồng không thích chơi bài, cậu ta muốn làm nghiên cứu của mình hơn, cậu ta đã lấy được một động cơ phản lực dòng thẳng với tốc độ siêu âm từ máy bay ném bom, đó là công nghệ cốt lõi chỉ có ở Mỹ, hiện giờ trên toàn thế giới chỉ có Mỹ mới có nên cậu ta muốn nghiên cứu nó.
Một người ngay cả khi anh cả nói thì cậu ta cũng không thèm quan tâm nhưng nếu chị dâu có vấn đề, cậu ta phải kiên nhẫn giải quyết.
Thế nên khi Tô Lâm Lang muốn chơi bài, cậu ta cũng kiên nhẫn ở bên cạnh cô.
Và sau khi làm việc liên tục mười ngày ở Nam Mỹ, Hạ Phác Đình đã bay về nhà mà không nghỉ ngơi vì muốn phòng cháy phòng trộm và phòng Trình Siêu, khi xe vào tầng hầm, anh nghe thấy tiếng cười vui vẻ từ phòng bên cạnh, có vẻ rất ấm cúng.
Anh quay người đi sang phòng bên cạnh, tất nhiên Johnny Trần cũng đi theo nhưng mặc dù anh ta không làm gì sai thì ông chủ cũng bỗng nhiên nổi giận.
Cậu cả Hạ phát cáu với vệ sĩ không phải là la hét mà chỉ là dừng lại, vẻ mặt không vui.
Johnny Trần không biết mình đã làm sai điều gì nhưng cũng ngay lập tức dừng lại.
Đến khi anh ta dừng lại thì Hạ Phác Đình lại tự đi một mình.
Ban đầu, trong tầng hầm có duy nhất một phòng riêng dùng làm kho vũ khí của vệ sĩ nhưng bây giờ bên trong đang chất đầy những thứ kỳ lạ.
Người vợ đặc vụ xinh đẹp của cậu cả Hạ ngồi trên ghế, đang múa bài poker rất nghệ thuật, hai đứa em trai quý của anh thì mỗi người một bên, người quạt quạt, người cười đùa.
Mấy đứa nhóc bộ dạng cố gắng làm nũng xấu xí đang đứng xung quanh vợ anh.
Đột nhiên nhìn thấy Hạ Phác Đình, Hạ Phác Húc có vẻ có tật giật mình, Hạ Phác Hồng lại ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng: “Anh trai, sao anh về sớm vậy?”
Ý nó là anh không nên về?
Hạ Phác Đình đã ngồi trên máy bay cả ngày, mệt gần chết, suýt nữa thì lại nổi giận nhưng trước mặt vợ, anh luôn là người quản lý cảm xúc tốt nên anh chỉ cười một cái và nói: “Em gái, đã gần mười hai giờ rồi, lên lầu nghỉ ngơi thôi.”
Đúng lúc Tô Lâm Lang cũng có việc cần hỏi Hạ Phác Đình.
Với lại anh đã đi công tác lâu như vậy, cơ thể lại yếu, có thể nhìn ra anh rất mệt vì thế cô cũng không luyện bài nữa.
Johnny Trần đã lên lầu báo cáo, đến khi cả hai vợ chồng lên lầu, cô hầu người Philippines đang chuẩn bị nước tắm, Jenny đang bận rộn xay cà phê cho cậu cả, cả nhà đều bận rộn vì Hạ Phác Đình trở về.
Tô Lâm Lang không thể giúp việc nhà và tất nhiên cô cũng không có ý thức phục vụ chồng nhưng hôm nay cô có một việc quan trọng cần hỏi chồng. Khi cô đi cùng Hạ Phác Đình vào phòng thay đồ thì đã kể sơ qua cho chồng nghe về vụ tai nạn xe của một số quản lý cấp cao ở Bắc Bình, để xem anh có biết về việc đó không.
Tất nhiên, khi công ty xảy ra chuyện chết người, lại còn là giám đốc nên Hạ Phác Đình chắc chắn biết, hơn nữa thực ra ở bên phía Bắc Bình đã có cảnh sát luôn liên lạc trực tiếp với anh về vụ án.
Thấy cô hầu người Philippines đã chuẩn bị xong nước và đi ra ngoài, anh đóng cửa phòng ngủ lại, ra hiệu cho vợ đi vào phòng tắm cùng mình. Anh cởi quần áo rồi bước vào bồn tắm, nằm xuống sau đó mới nói: “Theo kết quả điều tra hiện giờ của cảnh sát Bắc Bình, có thể một số quản lý không phải là gặp tai nạn mà là giết người, hơn nữa không phải là người địa phương gây ra mà là người ngoại tỉnh.”
Tô Lâm Lang đã nghĩ thế.
Mặc dù khi cô hỏi giám đốc Hứa ở công ty, giám đốc Hứa khẳng định rằng đó chỉ là tai nạn, là một sự cố nhưng trực giác nhạy bén của cô đã cảm thấy có điều không ổn ngay từ đầu.
Nhìn kìa, quả nhiên có điều bất thường.
Dựa vào kinh nghiệm của mình, cô đoán: “Nếu cảnh sát cho rằng đó là người ngoại tỉnh thì liệu họ có nói tới người Cảng Thành không?”
Hạ Phác Đình chỉ vào vai mình, nói: “Em gái, vai anh đau quá, em có thể giúp anh xoa bóp một chút không?”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận